Hàn Tử Dịch liếc nhìn cậu, nói với vẻ bất biến: “Em đi đánh răng rửa mặt nhanh đi, anh đi hâm cháo cho nóng.”
Thẩm Yến Trầm cảm thấy bản thân hơi chột dạ, nghe thấy từ này không hiểu sao mặt lại đỏ lên, cậu ậm ờ gật đầu vài tiếng rồi mới đi rửa mặt.
Hàn Tử Dịch nhìn bóng lưng của cậu, khoé miệng cong lên.
Khi Thẩm Yến Trầm xuất hiện trên bàn ăn, Hàn Tử Dịch đã dọn xong cháo và tiểu long bao nóng hổi rồi, anh đang ngồi chờ cậu.
Cảnh tượng rất bình thường nhưng bởi tâm trạng và quan hệ khác nhau nên cậu cảm thấy mọi thứ trước mặt đều rất ấm áp.
Hàn Tử Dịch nhìn gương mặt ửng đỏ của Thẩm Yến Trầm, anh hỏi: “Em không sao chứ?”
Thẩm Yến Trầm theo ánh mắt của anh đã hiểu anh đang chỉ gì, vội vàng lắc đầu nói không có gì.
Lần này cậu đỏ mặt cũng không phải vì nóng cũng không phải vì nhớ đến những hình ảnh liên quan đến màu sắc, hoàn toàn vì khi rửa mặt cậu dùng nước lạnh.
Cậu muốn bản thân tỉnh táo miễn bị cảnh trong mơ ảnh hưởng đến.
Hàn Tử Dịch thu hồi tầm mắt lại, đẩy tiểu long bao đến trước mặt Thẩm Yến Trầm: “Mau ăn nào, lát nữa lạnh ngắt khỏi ăn luôn đó.”
Thẩm Yến Trầm ngước mắt nhìn rồi yên lặng gắp bánh bao ăn.
Tiểu long bao là của quán mà cậu hay ăn, mùi vị tất nhiên không chê được.
Thẩm Yến Trầm ăn trong im lặng nhưng lại thỉnh thoảng nhìn Hàn Tử Dịch.
Vừa ăn vừa nhìn, bất giác thất thần, Thẩm Yến Trầm cảm thấy dáng vẻ khi ăn của Hàn Tử Dịch vô cùng đẹp trai, bàn tay thon dài khi cầm đũa, đôi môi hé mở khi húp cháo, đầu lưỡi hơi lộ, đôi môi vừa ấm vừa mềm rất hợp hôn…
Hôn?!
Thẩm Yến Trầm phản ứng đến bản thân đang suy nghĩ gì, miếng cháo nghẹt trong cổ, sau đó tiếng ho long trời lở đất vang lên.
Cậu nghiêng cúi đầu xuống bàn ho sặc sụa, mũi ngứa vô cùng, không cần nghĩ cũng biết có hạt gạo chạy lên mũi.
Cảm giác vừa ngứa vừa rát khó tả vô cùng.
Hàn Tử Dịch thấy vậy vội vàng đưa giấy ăn qua cho cậu, Thẩm Yến Trầm bụm mũi chạy đến phòng rửa mặt.
Đến khi Thẩm Yến Trầm xử lý rồi rửa mặt thì cậu nhìn thấy Hàn Tử Dịch đứng ở cửa qua tấm gương.
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mũi mình lại bắt đầu ngứa.
May mà lần này nằm trong phạm vi khống chế.
Thẩm Yến Trầm hít hít mũi lại ho hai tiếng, bốn mắt nhìn nhau với Hàn Tử Dịch trong gương, cậu khá bình tĩnh lên tiếng: “Vừa rồi bị sặc.” Về phần nguyên nhân, có đánh chết cậu cũng không nói.
Rèm mi Hàn Tử Dịch khẽ run, anh cười nói: “Không sao là được.”
Hai người ngồi vào bàn ăn lần nữa, Hàn Tử Dịch đặt hai tay lên bàn chống cằm nhìn Thẩm Yến Trầm mất tự nhiên, anh thong dong nói: “Anh ở đây, nếu muốn nhìn cứ nhìn thoải mái.”
Thẩm Yến Trầm: “…”
Mặt cậu lại không khống chế được mà nóng lên.
Hàn Tử Dịch lại ung dung nói tiếp: “Nhìn bạn trai của mình lại không phạm pháp, có gì mà ngại chứ.”
Thẩm Yến Trầm chớp chớp mắt, bạn trai!
Cậu cắn môi hỏi: “Anh thật sự định hẹn hò với em sao?”
Nghe như thế, Hàn Tử Dịch khẽ nhíu mày, anh nói: “Đã hôn nhau rồi, em không chịu trách nhiệm sao?”
“Không phải, em đương nhiên bằng lòng.” Thẩm Yến Trầm khẩn trương phản bác, rồi nhìn thấy ý cười khó nén trong mắt người này mới phát hiện mình bị lừa, cậu lại cố nói thêm: “Là anh chủ động mà, nếu nói chịu trách nhiệm thì cũng phải là anh chịu chứ.”
Lời chưa dứt mà mặt đã nóng như lửa thiêu.
Hàn Tử Dịch đương nhiên gật đầu: “Anh chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm hết toàn bộ.”
Thẩm Yến Trầm không nói được lời nào.
Hàn Tử Dịch đứng lên đến bên cạnh cậu rồi ngồi xuống: “Vậy em bằng lòng hẹn hò với anh, làm bạn trai của anh không?”
“Em đồng ý.” Thẩm Yến Trầm khẽ nói.
Chuyện tốt đẹp này đến nằm mơ cũng không mơ được, cậu đương nhiên bằng lòng rồi, nhưng lại có cảm giác không chân thật lắm.
Hàn Tử Dịch cầm tay cậu nói: “Bây giờ cảm thấy chân thật chưa?”
Thẩm Yến Trầm chợt ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Tử Dịch nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thật ra anh cũng giống em, cũng bất an.
Nhưng mặt anh dày, không thể hiện ra mà thôi.”
Thẩm Yến Trầm vội nói: “Không đâu, da mặt của anh không dày chút nào.”
Hàn Tử Dịch nhìn cậu mỉm cười, sự lạnh lùng hờ hững tan biến hết, ấm áp như ánh mặt trời ở ngày đông giá buốt.
Sau đó anh nói rất trịnh trọng: “Thẩm Yến Trầm, anh thích em.”
Không hiểu vì sao, nhìn thấy Hàn Tử Dịch như vậy, trong lòng Thẩm Yến Trầm có cảm xúc không nói nên lời.
Cậu cầm lại tay của Hàn Tử Dịch, quật cường nói: “Em cũng thích anh, rất lâu rất lâu trước đâu đã thích rồi.”
Cậu cũng không nói dối, cậu cũng không phải lần đầu tiên mơ thấy Hàn Tử Dịch như ngày hôm qua.
Nhưng lần kia cậu ngây thơ không biết cái gì, đến khi tỉnh lại trong lòng đầy thấp thỏm lo âu, cậu không sợ người ta biết tâm tư của mình nhưng cậu sợ bị Hàn Tử Dịch ghét.
Tất cả tình cảm đều bị chôn giấu dưới đáy lòng, cậu vẫn luôn nghĩ tình cảm này sẽ vĩnh viễn bị giấu trong cô độc và âm u, chưa từng nghĩ có một ngày tình cảm này có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Cảm giác nắm tay với người mình thích thật sự quá tuyệt vời, Thẩm Yến Trầm thầm nghĩ, mặc kệ vì sao Hàn Tử Dịch đồng ý hẹn hò với cậu, nhưng cơ hội này cậu nhất định phải nắm chặt lấy.
Hàn Tử Dịch đáp lại, Thẩm Yến Trầm quả thật có tình cảm với anh từ rất lâu rồi.
Nhưng anh không có ép hỏi bạn trai vừa được nhận này của mình, dù sao chào trên bàn sắp lạnh ngắt rồi.
Vì thế Hàn Tử Dịch nói: “Trước tiên ăn đã, nếu không chỉ có thể xem như ăn trưa luôn đó.”
Thẩm Yến Trầm thả tay ta, Hàn Tử Dịch không quay lại vị trí ban đầu mà vẫn ngồi cạnh cậu.
Thẩm Yến Trầm cũng như Hàn Tử Dịch nói, bắt đầu quang minh chính đại nhìn bạn trai của mình.
Đến khi ăn cháo và tiểu long bao xong, cậu đã thoả mãn tinh thần lẫn thể xác ở một mức độ nhất định, Thẩm Yến Trầm dọn dẹp rác xong thì đặt ở cửa.
Vì Hàn Tử Dịch nói hôm qua họ đã chính thức xác định quan hệ rồi, nên tối nay nhất định phải ra ngoài chúc mừng một bữa.
Buổi tối ra ngoài thì sẵn tiện đem rác đi vứt luôn.
Làm xong những chuyện vặt, Thẩm Yến Trầm ngồi dựa vào sô pha nhìn Hàn Tử Dịch với đôi mắt sáng lấp lánh.
Đối mặt với tình cảm, trong lòng cậu có bất an nhưng cậu sẽ không để bản thân luôn ở trong trạng thái như vậy.
Cậu thích Hàn Tử Dịch, cậu sẽ thể hiện mặt tốt nhất của bản thân, cậu sẽ không để Hàn Tử Dịch hối hận vì hẹn hò với mình.
Nghĩ vậy, Thẩm Yến Trầm chọc chọc người cũng đang ngồi trên sô pha như mình, cậu nói: “Chúng ta làm gì đây?”
Ăn no mặc ấm rồi phải làm gì đó, nếu không quan