Sài Côn cảm thấy đại ca của họ thay đổi.
Suy nghĩ này cũng không phải gần đây mới có mà là đã tồn tại trong lòng một khoảng thời gian rồi.
Nhưng thứ Hai vào lớp lần này, cậu ta nhận thức được sự thay đổi của Thẩm Yến Trầm rất lớn, vì cậu ta nhìn thấy Thẩm Yến Trầm đang nằm trên bàn làm bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hành động này khiến Sài Côn vừa bước vào lớp đã cảm thấy bản thân đi nhầm lớp rồi.
Ngẩng đầu im lặng nhìn tấm bảng ghi lớp Chín, rồi lại nhìn đại ca có thói quen nằm xuống bàn ngủ của họ, Sài Côn vừa vui vừa sợ.
Vui mừng chính là hắn con mắt không tốn, đang ở làm bài đích thực là Thẩm Yến Trầm, kinh hãi chính là cũng không biết bọn họ lão đại đây là bị cái gì k1ch thích, thế nào đột nhiên dấy lên liễu học tập đích hứng thú.
Hay là làm bạn với học sinh giỏi nên bất giác ảnh hưởng.
Sài Côn cảm thấy mình hơi tổn thương trong lòng, nếu đúng như suy nghĩ của cậu ta, kết bạn với học sinh giỏi sẽ khiến người ta thích học, vậy trước đây Thẩm Yến Trầm đi chung với cậu ta thích đánh học trốn học… Vậy chẳng phải nói rằng cậu ta chỉ có thể mang ảnh hưởng không tốt đến cho người khác.
Nghĩ đến khả năng này, Sài Côn cảm thấy toàn thân cậu ta khó chịu.
So sánh người với người lập tức dễ dàng phát hiện khuyết điểm của chính mình.
Sài Côn vừa cảm thấy bản thân chính là năng lực tiêu cực, tâm trạng của câu ta mà tốt mới là lạ đó.
Sài Côn nhi ngồi ở chỗ ngồi thượng, thần sắc xoắn xuýt đích nhìn Thẩm Yến Trầm, rất muốn hỏi một chút hắn có đúng hay không thật có có chuyện như vậy.
Chính hắn học tập bất hảo, khả hắn nếu như bức chân dung hưởng tới rồi Thẩm Yến Trầm, vậy bất hảo liễu.
Chẳng phải giáo viên thường nói, vật hợp theo loài, là đàn em biết tự mình hiểu mình, Sài Côn rất không muốn lưu hình tượng không đẹp trong lòng Thẩm Yến Trầm.
Nhưng cậu ta lại không biết nên nói thế nào, cho nên vẫn ngồi đó lưỡng lự, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Yến Trầm.
Mà ánh mắt của cậu ta quá trắng trợn và bức thiết, dễ dàng dẫn tới sự chú ý của Thẩm Yến Trầm.
Thẩm Yến Trầm ngẩng đầu lên từ trong biển đề, nhìn thấy Sài Côn đang nhìn cậu với vẻ đau thương bán sống bán chết như cọng cỏ mùa đông ủ rũ phơi sương.
Thẩm Yến Trầm nhíu mày nói: “Sao đó?”
Sài Côn nhìn bậc thang dẫn đến cửa, vội vàng nói thắc mắc trong lòng.
Thẩm Yến Trầm nghe xong hắn đích câu hỏi, vùng xung quanh lông mày mặt nhăn đích càng sâu, hắn ăn ngay nói thật nói: “Ngươi nghĩ đến nhiều lắm, trên đời này năng ảnh hưởng ta tâm tình đích người đích xác hữu, nhưng ngươi ảnh hưởng không được ta có học hay không tập.”
Sài Côn nghe xong thì đủ loại cảm xúc hiện lên trong lòng, cuối cùng những cảm xúc này tụ lại thành một câu, may mà cậu ta không khiến Thẩm Yến Trầm thành ruột xe hư.
Cậu tạm an ủi bản thân, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn.
Có điều Thẩm Yến Trầm lại lấy hai bộ luyện thi từ trong hộc bàn ném cho Sài Côn khiến cậu ta đơ mặt, cậu ta sợ nhất chính là luyện đề, còn chưa lên tiếng từ chối thì Thẩm Yến Trầm đã nói:”Đều là bài căn bản nhất, mày làm thử trước đi.”
Trên đời này mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cuộc đời của chính mình, Thẩm Yến Trầm cũng vậy, Sài Côn cũng không ngoại lệ.
Sài Côn không học tới nơi tới chốn, cũng không có nguyện vọng có thể thi lên đại học, lúc nào cũng để tâm đ ến chuyện kiếm tiền phụ giúp gia đình, lúc nào cũng lay lắt từng ngày.
Trước đây Thẩm Yến Trầm học cũng rất tệ, chính cậu cũng thi không được mấy điểm nên càng không thể giúp Sài Côn được.
Hai người có thể không kéo thấp điểm trung bình của lớp xuống dưới đó là chuyện khiến cô Hồng mừng rỡ rồi.
Hiện tại trầm yến trầm hữu liễu hàn tử dịch giá cá học tập thượng đích ngoại quải, sài côn nhi giá lý tha năng chiếu cố trứ điểm tự nhiên yếu cố thượng nhất nhãn.
Những đề này đều là Hàn Tử Dịch chọn cho cậu, có thể củng cố kiến thức căn bản của bản thân, cậu mua thêm một bộ cho Sài Côn.
Đương nhiên Thẩm Yến Trầm cũng không lên tiếng nhờ Hàn Tử Dịch dạy phụ đạo cho Sài Côn, Hàn Tử Dịch là học sinh, là một người có xương cốt có máu thịt, cậu không thể ỷ vào việc Hàn Tử Dịch thích mình mà để anh làm chuyện mà bản thân anh không thích.
Nhớ đến những lời hàm ý và mấy chữ Hàn Tử Dịch thích cậu, sau đó lại nhớ đến nhiều hình ảnh, Thẩm Yến Trầm cảm thấy trái tim lẫn khuôn mặt của mình đang nóng lên.
Ép những suy nghĩ miên man bất định xuống, Thẩm Yến Trầm hung dữ liếc Sài Côn, nói rất lạnh lùng: “Làm nghiêm túc, làm xong đưa tao kiểm tra.”
Vẻ mặt hôm nay của Thẩm Yến Trầm rất dữ, trông thấy là biết không dễ chọc.
Nhưng không hiểu vì sao, trong đầu Sài Côn cũng không sợ.
Rối bời cả một tiết học, rốt cuộc Sài Côn cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, tuy rằng Thẩm Yến Trầm rất dữ nhưng mặt cậu rất đỏ.
Giá chủng hung ngoan đích trình độ toán đắc thượng thập yêu, bất quá sài côn nhi tâm lý tưởng minh bạch liễu, não tử khước ngận thanh tỉnh, một khứ vấn trầm yến trầm vi thập yêu kiểm hồng.
Tha yếu thị na dạng tố liễu, na giản trực thị chân đích tại hoa tử.
Giáo viên của lớp Chín nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của Thẩm Yến Trầm và Sài Côn.
Trong giờ học, họ lơ đãng đi ngang qua nhìn thấy hai người đang làm bài gì đó khá căn bản nên cũng không lên tiếng cắt ngang.
Dưới góc nhìn của giáo viên lớp Chín, bọn họ có thể thuận lợi dạy xong tiết học đã cảm ơn trời đất rồi.
Nhưng đối với học sinh cầu tiến, giáo viên rất khích lệ trong lòng.
Hồng nữ sĩ thân là chủ nhiệm lớp người thứ nhất mở miệng nói, cửu ban học sinh đại bộ phận người cơ sở có điểm soa, hiện tại là cấp ba liễu, sau đó khẳng định hội xem ôn tập trước đây sở học đích nội dung.
Ở trên lớp bọn họ nhất định phải nghiêm túc nghe giảng, không biết thì học thuộc lòng trước, sau đó có thể hỏi giáo viên, có thể thảo luận với nhau, có thể xem sách vở trước đây từ từ tiêu hoá những kiến thức này.
Dù sao thì phải tạo ấn tượng trước mới được.
Lời này có người nghe lọt tai, có người vẫn không quan tâm như trước.
Chuyện Thẩm Yến Trầm bắt đầu nghiêm túc học hành này có lẽ chắc chắn là chuyện gây chấn động với lớp Chín bọn họ.
Có bạn nghĩ, trước đây Thẩm Yến Trầm được gọi là đầu gấu của trường Số 1 đã hoàn toàn thay đổi muốn trở thành một sinh sinh tốt rồi, bọn họ cũng không thể bị tụt lại phía sau.
Nhưng chuyện học hành này, những ai kiên trì có thể học được từng chút một, những ai có thể kiên trì một khoảng thời gian, sau đó đọc không hiểu đề thi sẽ nhanh chóng từ bỏ.
Sài Côn nhi vốn có thuộc về đệ nhị loại tình huống, nhượng hắn học tập chẳng khác nào thính thiên thư.
Nhưng mỗi lần hắn muốn buông tha thì, vừa nhìn đáo Thẩm Yến Trầm na lạnh lùng đích nhãn thần, hắn trong đầu một cái giật mình, ngây là sẽ không cũng cấp cắn răng kiên trì xuống tới liễu.
Tất nhiên Hàn Tử Dịch không biết tình hình học hành cụ thể của các bạn lớp Chín, nhưng anh biết Thẩm Yến Trầm rất quan tâm đ ến cậu Sài Côn kia.
Thẩm Yến Trầm không có mấy bạn bè để tâm.
Là một người trưởng thành, tất nhiên Hàn Tử Dịch sẽ không tức giận vì cậu có bạn, thậm chí anh còn