Khi đó Thẩm Yến Trầm đã hoàn toàn nắm trong tay Hải thị Thẩm gia, đa phần người ngoài đều đánh giá cậu là tính cách âm trầm, làm người cực đoan, thủ đoạn làm việc độc ác, trong mắt không dung được nửa hạt cát, là người chẳng thể ở chung nổi.
Người bên cạnh sợ cậu, những điều này Thẩm Yến Trầm không quan tâm.
Từ sau khi hai chân của cậu tàn phế, cả thời gian cuộc đời của cậu đều là tranh quyền đoạt thế chiếm cứ, một phần rất ít rất ít chia ra cho Hàn Tử Dịch.
Cậu không biết nếu như hai chân của cậu chưa từng tàn phế, bên cạnh câu có người khác hay không, có phải Hàn Tử Dịch sẽ trở thành một người qua đường trong cuộc đời của cậu hay không.
Tình hình lúc đó Hàn Tử Dịch đã là viên chu sa trong tim ánh trăng sáng trong lòng rồi, cậu im lặng quan tâm đến Hàn Tử Dịch, biết anh và Chu Văn Hàng bên nhau, trong lòng cậu từng hâm mộ từng đố kị, nhưng chưa từng đến quấy rối cuộc sống của anh, càng chưa từng cho người âm thầm theo dõi Hàn Tử Dịch.
Cậu có năng lực này, nhưng cậu không làm như thế. (https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)
Cậu thích Hàn Tử Dịch, thậm khí khi người này trên thương trường gặp phải chuyện khó khăn rắc rối gì, cậu không biến sắc mà ra tay giúp đỡ một chút, trong lúc vô ý nhận được nội bộ Hàn thị xuất hiện vấn đề cũng sẽ cho người âm thầm nhắn nhở Hàn Tử Dịch, nhưng cậu sẽ không đụng đến điểm mấu chốt trong lòng người khác.
Không ai thích bị người ta âm thầm theo dõi tất cả, Hàn Tử Dịch cũng không ngoại lệ.
Huống chi khi đó cậu cần phải tọa trấn ở Hải thị, ngẫu nhiên quay về Giang Thành tĩnh dưỡng, Hàn thị của Hàn Tử Dịch ở Giang Thành phát triển vô cùng, bên cạnh lại có người mình thích làm bạn, cậu không có khuynh hướng tự ngược bản thân mà đi quan tâm những điều này khiến cho bản thân khó chịu.
Thêm nữa Hàn gia chỉ là một nhà giàu mới nổi, gia tộc thương nhân chính trị mà Thẩm gia giao thiệp có thể nói đều là nhà quyền thế tột đỉnh.
Thân phận của Thẩm Yến Trầm quyết định cậu phải đứng ở nơi cao, Hàn thị đối với người bình thường mà nói rất khổng lồ, còn đối với Thẩm gia chẳng qua chỉ là một công ty liên quan đến bất động sản mà thôi.
Cậu thỉnh thoảng quan tâm một chút xác định người kia có sống tốt hay không, cũng không cần đối đãi đặc thù, để tránh mang lại phiền phức không cần thiết cho Hàn Tử Dịch.
Trên đời này mỗi ngày đều có người thất nghiệp mỗi ngày đều có công ty phá sản, cho nên chuyện Hàn thị đổi chủ khiến Hàn Tử Dịch gánh món nợ trên lưng, cậu cũng không phải là người biết trước tiên.
Khi Thẩm Yến Trầm nghe đến chuyện, là lúc cậu ở nước ngoài, cậu cấp tốc trở về nước với tốc độ nhanh nhất, nhưng tất cả ‘mọi chuyện đã định’.
Hàn Văn Lạc lưu lại cho Hàn Tử Dịch thứ duy nhất đáng giá chính là căn biệt thự mà anh và Lý Uyển đang sống, đó là Hàn Văn Lạc thứ không cần thậm chí là muốn chặt đứt mọi thứ, có thể nói là vứt bỏ.
Dường như lão ta không chút do dự mà vứt bỏ Lý Uyển và Hàn Tử Dịch, lão ta muốn đoạt tuyệt quan hệ.
Khi Thẩm Yến Trầm vội vã chạy đến, từ lúc Hàn thị gặp chuyện không may thì biệt thự không bao lâu sau dã bị mang ra gán nợ, Hàn Tử Dịch mang theo Lý Uyển đã phát điên không biết đi nơi nào.
May mà quan tâm Hàn Tử Dịch chính là Thẩm Yến Trầm, cậu muốn tìm một người tất nhiên sẽ tìm được.
Hỏi thăm qua nhiều nơi mới biết Hàn Tử Dịch đưa Lý Uyển vào bệnh viện khám bệnh.
Lúc đó trời đã vào thu, Thẩm Yến Trầm sửa sang bản thân mặc áo vest chỉnh tề đến bệnh viện.
Trên đường Thẩm Yến Trầm đến bệnh viện, Hàn Tử Dịch đang bị y tá chặn ở cửa phòng bệnh giục anh đóng tiền viện phí.
Phía sau y tá được người ta nhờ vã, nói ra những lời khoét tim, giọng nói của ả xem thường và khinh miệt: “Nếu như không có tiền thì nhanh kéo người trở về đi, đừng có ở đây làm chậm trễ chuyện của người khác, chỗ chúng tôi là bệnh viện cũng không phải trạm cứu tế thu nhận kẻ ăn mày.”
Mấy ngày nay Hàn Tử Dịch trải qua khoảng thời gian u tối nhất trong cuộc sống, những lời khó nghe hơn không biết anh đã nghe bao nhiêu rồi.
Lý Uyển ở trong phòng bệnh hết khóc lại cười, một lúc lại dịu dàng gọi tên Hàn Văn Lạc, một lúc lại độc ác nguyền rửa Thẩm Tú chết không được tử tế.
Ầm ĩ ồn ào trong phòng, Hàn Tử Dịch ở bên ngoài cửa bình tĩnh nói với y tá: “Tôi sẽ nhanh chóng đóng hết toàn bộ viện phí.”
Y tá lườm một cái, lúc sắp đi còn nói câu có tiền thì hãy nhanh đóng đi, thuốc hôm nay của bệnh nhân đã ngừng rồi, còn không đóng tiền bọn họ sẽ đuổi đi.
Thẩm Yến Trầm được người đẩy xuống xe đi vào bệnh viện, Chu Văn Hàng đã đứng trước mặt Hàn Tử Dịch.
Gã cùng Hàn Niệm Quân đến kiểm tra cơ thể, tiện đường đến xem Hàn Tử Dịch của bây giờ.
So với Hàn Tử Dịch đã nghèo túng thì Chu Văn Hàng được xem như thành công thăng quan tiến chức.
Ai cũng không ngờ tới, trước đây Hàn Tử Dịch hòa nhoáng lại có ngày lại gánh món nợ trên lưng, ngay cả tiền khám bệnh cho mẹ cũng không có.
Chu Văn Hàng nhìn Hàn Tử Dịch trước mặt, không hiểu sao trong lòng lại có một sự khoái trá vặn vẹo, đồng thời cũng có chút bất an hỗn loạn.
Gã cảm thấy Hàn Tử Dịch nên rơi vào hoàn cảnh như vậy, rồi lại phủ nhận không nên.
Chu Văn Hàng im lặng đưa cho Hàn Tử Dịch một tấm card: “Trong này có mười vạn, dùng khám bệnh cho bác gái đi, mật mã là sinh nhật của anh.”
Hàn Tử Dịch lạnh lùng nhìn gã, chẳng thèm liếc mắt đến tấm card kia.
Chu Văn Hàng nhìn thấy thái độ của anh, lập tức nhớ tới những ngày bị ánh hào quang của Hàn Tử Dịch che khuất.
Thời gian đi học, Hàn Tử Dịch quanh năm đều đứng hạng nhất vĩnh viễn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, lập nghiệp, bọn họ đứng bên nhau, trong mắt mọi người đều chỉ có Hàn Tử Dịch.
Nhắc tới gã, người hiểu rõ tình hình sẽ nói, hóa ra gã là bạn trai của Hàn Tử Dịch, người không biết rõ chỉ cho rằng gã là tùy tùng của Hàn Tử Dịch.
Hàn Tử Dịch vĩnh viễn không giống như Hàn Niệm Quân dùng ánh mắt sùng bái nhìn gã, có sự tồn tại của Hàn Tử Dịch, gã vĩnh viễn chỉ là sự tồn tại ảm đạm không có ánh sáng.
Thời đi học, bởi vì tình cảm hồn nhiên nên gã không quan tâm, nhưng bước bào xã hội trải qua cọ xát, trong lòng gã bắt đầu không thoải mái.
Nhưng đôi khi gã sẽ sinh ra tâm lý đắc ý, bởi vì Hàn Tử Dịch thích gã. (https://atomic-temporary-14385805.wpcomstaging.com/)
Nhưng so với sự cường thế lại càng thích sự dịu dàng khi ở bên cạnh Hàn Niệm Quân hơn, Chu Văn Hàng càng phát hiện rằng cái thích của Hàn Tử Dịch là cao cao tại thượng, nhưng đối với gã chính là trào phúng không nói bằng lời.
Chu Văn Hàng không muốn thấy nhất chính là dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Hàn Tử Dịch, trước đây gã còn kém so với Hàn Tử Dịch, bây giờ gã hoàn toàn có thể đem sự cao ngạo này cảu Hàn Tử Dịch hung hăng giẫm nát dưới chân.
Vào thời khác này lòng tự trọng của Chu Văn Hàng lớn đến cực điểm, tay của gã vừa trượt, tấm card từ từ rơi xuống đất.
Gã dùng chân giẫm lên, lại nhướng máy chầm chậm nói: “Hàn Tử Dịch, bệnh của bán gái không chậm trễ được đâu, rốt cuộc thân phận bây giờ của anh cũng không phải là tổng giám đốc của Hàn thị nữa, bây giờ anh trắng tay rồi, e rằng cũng không có lấy một bữa ngon lành nóng hổi nhỉ.
Nể tình anh thật lòng thích tôi, tấm card này anh cầm mà dùng.”
“Anh đừng vội từ chối, món nợ vẫn còn trên lưng anh, sau này trong tay không thể có nhiều tiền như vậy đâu, ăn ở cũng là vấn đề.
Cuộc sống quá không xong, anh làm sao mà khám bệnh cho bác gái?” Giọng nói của Chu Văn Hàng đầy rẫy vẻ ác ý: “Nếu như anh bằng lòng cầu xin tôi giúp đỡ, tôi ngược lại có thể cung cấp một chỗ ở cho anh…”
Gã còn chưa dứt lời đã bị một quyền của Hàn Tử Dịch đánh vào bụng, vào lúc Chu Văn Hàng ôm bụng mặt nhăn nhó vì đau, giọng nói lạnh thấu xương của Hàn Tử Dịch vang lên: “Cút.”
Sắc mặt của Chu