Hàn Tử Dịch cảm động bởi câu nói trong lúc vô ý của Thẩm Yến Trầm, sau đó anh nhìn Thẩm Yến Trầm rồi nói với giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được, nếu thật sự có ngày như vậy, nhất định tôi sẽ tìm cậu nương tựa.”
Thẩm Yến Trầm còn chưa kịp mừng lại nghe Hàn Tử Dịch nói tiếp: “Vậy chúng ta tiếp tục làm bài đi.”
Thẩm Yến Trầm: “…”
Cậu thầm nghĩ ‘Sao có thể như vậy chứ, bầu không khí tốt như vậy,’ cậu còn tưởng rằng có thể thoát khỏi án xử phạt công khai này rồi chứ, kết quả lại bị đánh về nguyên hình nhanh như vậy? Chẳng phải hẳn là miến cho cậu tiếp tục làm bài chứ? Chuyện này phát triển có chút ngoài dự đoán.
Có lẽ học sinh giỏi không hiểu được trong đầu của học sinh dốt không muốn làm bài kiểm tra, vậy không thể trách Hàn Tử Dịch được, muốn trách thì trách bản thân không phải là học sinh giỏi.
Trong lòng Thẩm Yến Trầm đau khổ không kể xiết nhưng gương mặt phải luôn vui vẻ, thể hiện dáng vẻ tôi vô cùng nhiệt tình học tập tôi sẵn lòng hăng hái học tập vùi đầu vào làm bài các môn.
Hàn Tử Dịch cũng không biết cậu suy nghĩ gì, chủ yếu là anh nghĩ nếu Thẩm Yến Trầm nỗ lực học tập như thế, chắc chắn bản thân phải giúp đỡ cậu ấy, thỏa mãn chút nguyện vọng này của cậu.
Về phần bây giờ bản thân không biết thì không sao cả, thời đại internet cái gì cũng có thể tra được hết.
Vì Thẩm Yến Trầm, anh cũng có thể sống lại, thi lại Đại học một lần nữa cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần đó là nguyện vọng của Thẩm Yến Trầm, nếu không phải phạm vào pháp luật thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ cả.
Hai người đều ôm tâm sự của mình, trong sự hiểu lầm lại đạt được sự nhất trí.
Sau này càng nỗ lực học tập lại càng thay đổi tốt hơn vì đối phương.
Cảm giác rất diệu kỳ, trên đời này lại có một người có thể ảnh hưởng sâu sắc đến một người khác như vậy.
Đến khi Thẩm Yến Trầm lê lết chăm chỉ bị bài kiểm tra Tiếng Anh và Ngữ Văn giày vò xong, trời đã tối mịt.
Hàn Tử Dịch gấp sách lại, thật ra sách giáo khóa khá chán.
Nhưng tính từ khi anh rơi vào trần ai, đã mấy năm rồi anh chưa từng trải qua một buổi chiều nhàn hạ mà không suy nghĩ đến điều gì.
Lúc đầu anh muốn đợi thời trở lại (gốc là Đông Sơn tái khởi), muốn làm sao trả thù những kẻ đã làm tổn thương anh, đến khi anh đứng lên đỉnh rồi, chuyện anh cần xử lý càng nhiều hơn.
Khi đó Thẩm Yến Trầm là người cầm quyền của nhà họ Thẩm, bất kể anh có sẵn lòng hay không thì thời gian cá nhân lúc nào cũng rất ít.
Đương nhiên không tính đến thời gian bên nhau xem phim, khi đó trái tim của bọn họ đã già cỗi, thời gian cùng nhau thư giãn cũng không có khả năng chú ý hết tất cả vào phim ảnh.
Sau đó, Thẩm Yến Trầm vì cứu anh mà rời đi, anh hoàn toàn ngập chìm trong công việc.
Anh không hề xem phim cũng không hề xã giao, mạng của anh là Thẩm Yến Trầm dùng mạng để đổi, anh không thể tùy ý mà vứt bỏ.
Cũng may chuyện cũ đã qua khởi đầu mới nên xem trọng hiện tại.
Người trước mắt vẫn còn là thiếu niên xanh mơn, hoạt bát sôi nổi muốn làm gì thì làm.
Thật tốt quá.
Hàn Tử Dịch cản Thẩm Yến Trầm lại khi cậu còn muốn tiếp tục làm bài, anh thu bài thi đã làm xong của Thẩm Yến Trầm rồi nói: “Hôm nay muộn rồi, những bài này tôi cầm về nhà xem, những bài còn lại chúng ta làm sau.”
Thẩm Yến Trầm nào không đồng ý, đầu óc ngây ngô trong nháy mắt tỉnh táo lại, gật đầu đồng ý như gà con mổ thóc.
Đồng thời lại nghĩ, ‘nếu mỗi ngày hai người cùng nhau làm bài tập, những bài thi này hơi ít.’
Dọn dẹp xong, Thẩm Yến Trầm nhìn sắc trời bên ngoài: “Hôm nay cảm ơn cậu, thời gian làm bài của tôi chưa nhanh hơn được, tôi… tôi mời bữa tối nhé.”
Hàn Tử Dịch nói: “Có thể.”
Giọng điệu của Thẩm Yến Trầm hăng hái: “Cậu thích ăn gì, tôi đặt chỗ trước.”
Hàn Tử Dịch cầm bài thi trên tay: “Không cần phiền phức vậy đâu, đến chỗ bình thường cậu đến đi.”
Thẩm Yến Trầm: “Bình thương tôi hay đến chỉ là quán cơm nhỏ, tôi sợ cậu không quen.”
“Cậu có thể sao tôi lại không thể.” Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Hơn nữa, tôi chỉ muốn biết nhiều về cuộc sống bình thường của cậu…giữa bạn bè, không cần phải màu mè đâu.”
Thẩm Yến Trầm choáng váng bị Hàn Tử Dịch trêu chọc một câu.
Hàn Tử Dịch nói muốn hiểu rõ bản thân mình, lời này giống như rượu tinh khiết thơm ngát, cậu nghe mà chịu không nổi.
Người ta bị sắc đẹp mệ hoặc, còn cậu thì bị lời ngọt làm cho say mê.
Đến khi Thẩm Yến Trầm tỉnh táo, cậu đã dẫn Hàn Tử Dịch đến ngồi ở một quán mì thường hay đến.
Quán mì không lớn, đặt vài chiếc bàn đều được người ta ngồi chật ních.
Thật khéo khi bọn họ vừa đến thì mới có người rời đi.
Ông chủ quán mì là một ông chú mập mạp, nhìn thấy Thẩm Yến Trầm lập tức cười sảng khoái:“Giống như trước hả? Vị bạn học này cũng vậy hả?”
Thẩm Yến Trầm quay sang nói với Hàn Tử Dịch: “Mì bò tiệm này siêu ngon, tôi hay ăn, cậu nếm thử không?”
“Được.” Hàn Tử Dịch gật đầu: “Tôi tin lời giới thiệu của cậu.”
Thẩm Yến Trầm cảm thấy ánh mắt của anh lúc này dịu dàng vô cùng, không có lấy một chút vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra ngoài ngàn mét của thường ngày.
Có lẽ cậu nhìn nhầm, ngọn đèn vàng cam trong quán mì khiến người ta có ảo giác.
Ông chủ mập hét lớn hai tô mì bò rồi đi vào sau