"Cao tướng quân tiết trời mùa này thật mát mẻ phải không?"
"Công chúa cao kiến, tiết trời thu trăng thanh gió mát, rất dễ chịu."
"Giữa thu rồi à? À, không biết mình có lễ trông trăng không?"
Một đôi nam nữ ăn mặc trang phục người Việt cổ sánh bước bên dòng sông Hồng cổ kính vĩnh hằng, vừa đi vừa nói chuyện dưới rặng liễu phất phơ trước gió.
Non nước hữu tình, giai nhân tướng quân, nếu như phớt lờ đi khuôn mặt cau có khinh khỉnh của vị tướng quân, và sắc mặt có chút khó coi của vị giai nhân liễu rũ, mọi thứ gần như là hoàn hảo!
"C..
ắ..
ắ..
ắ..
t!"
Tiếng hô cắt gấp gáp rất to của đạo diễn khi thấy Tư Đồ Phong - nam chính trong vai nhân vật Cao Lỗ của bộ phim lần này đang hậm hực vứt đạo cụ xuống phim trường.
Tư Đồ Phong là con trai nối dõi của chủ tịch tập đoàn Hằng Tín - Tư Đồ Việt Lâm, cũng là nhà tài trợ lớn của bộ phim "Nhất Niệm Truyện" được đầu tư với mức kinh phí cao ngất ngưởng, một bộ phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Undo Blue.
Sở hữu những ưu điểm nổi bật về ngoại hình và gia thế địa vị: Cao lớn đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, bản thân lại thông minh và cố gắng, Tư Đồ Phong đủ tư cách và vốn liếng để tự hào về bản thân.
Mọi người đồng loạt giật mình trước hành động của Tư Đồ Phong.
Ai cũng tưởng rằng Tư Đồ công tử của tập đoàn Hằng Tín hẳn phải là một người rất có tố chất mới phải, nào ngờ chưa gì đã lộ rõ bộ mặt ngạo mạn bất cần này.
Người trong đoàn phim ai cũng biết Tư Đồ công tử là nam diễn viên đang nổi, gia thế địa vị cũng không phải hạng tầm thường nên anh ta rất được coi trọng ở đoàn phim, ít ai biết được cha của anh cũng là nhà tài trợ chính cho bộ phim lần này.
Đạo diễn nhanh chân đi đến, nét mặt không mấy vui vẻ, mới vài phân đoạn thôi đã mất thời gian như thế này rồi.
"Sao vậy Tư Đồ công tử?" Lão đạo diễn bụng phệ đầu hói, thân hình thấp lùn mập mạp, hớt hải chạy tới bên Tư Đồ Phong, những thớ thịt trên người rung chuyển theo từng bước chạy, khiến cho bộ dạng dáng đi của lão trông rất buồn cười.
Kể từ lúc bắt đầu nhận làm đạo diễn bộ phim này, đây không biết đã là lần thứ mấy rồi, lão hết phải xoa dịu người này, rồi lại phải vuốt ve người kia, thử hỏi ai làm đạo diễn mà chật vật như lão cơ chứ? Có chừa chút mặt mũi cho người ta không thì bảo? Mặc dù trong bụng đầy nỗi oán than trách móc, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười nói hì hì, người không biết còn tưởng lão mập đây là người vui vẻ dễ tính thì có mà lầm to.
"Đạo diễn! Tôi nói này! Ông casting kiểu gì mà chọn cô ta đóng vai Nhất Niệm vậy?"
Tiếng nói khá to, thanh âm đủ để cả phim trường nghe rõ mồm một không sót một từ, vừa nói tay vừa chỉ thẳng vào Vũ Ly