Ban đêm, là lúc thích hợp cho những tâm hồn mệt mỏi sau một ngày dài rong ruổi có thể bầu bạn với một tách Capuchino ấm lòng hòa mình vào một chút nhạc ballad xoa dịu vỗ về.
Một mẩu truyện hay, một góc vườn gió mát trăng thanh, đung đưa gửi hồn theo gió và thơ, mệt mỏi và lo toan nhường chỗ cho lắng đọng và thanh thản.
Đâu đó tiếng chuông gió lay động reo vui một góc trời, như bày tỏ quan điểm tán thành với những gì đang xảy ra ở bên dưới nó.
Thời gian quay lại ba tháng trước khi bộ truyện được chuyển thể thành phim.
Bàn tay búp măng mềm mại uyển chuyển nhẹ lướt trên bàn phím của máy laptop, tiếng gõ lách tách thuần thục vang lên, chứng tỏ người sở hữu bàn tay đẹp này không chỉ là nữ, mà là một thành phần trí thức hay sử dụng laptop.
Một cô gái đôi mươi hoặc hơn chút, cái tuổi lẽ ra phải như những người đồng trang lứa với mình là "ăn chưa no lo chưa tới" lại chẳng mảy may xuất hiện ở một cô gái như thế.
Điềm tĩnh, chững chạc, tháo vát, mạnh mẽ..
và những tính từ miêu tả lẽ ra phải xuất hiện ở những người lớn tuổi hơn lại không chút phi lý, trái lại hoàn toàn thích hợp khi nói về cô - Mạc Lam - một người không có ký ức gì nhiều về tuổi thơ vô tư hồn nhiên, mà từ bé trong đầu chỉ có những bươn chải, va vấp với đời.
Ông trời rất công bằng, lấy mất người này cái gì, sẽ tìm mọi cách trả lại một cái gì khác, trên người Mạc Lam dễ dàng nhận thấy điều đó, khổ cực không làm héo úa một đóa hồng nhung đầy gai góc, mà làm nó nở rộ tỏa hương, hấp dẫn dị thường.
Vẫn như thường lệ, kết thúc một chương truyện, Mạc Lam lại dạo quanh diễn đàn - nơi cô vẫn còn là một cây bút mới - như một thói quen khó bỏ.
Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ đêm, tự thưởng cho mình một ly cà phê để khích lệ tinh thần, "Undo Blue" - một cái tên không bay bổng lắm nhưng Mạc Lam lại rất thích nó.
Trong khi mãi say sưa suy nghĩ về cái tên thì tiếng chuông báo tin nhắn hòm thư có người gửi đến vang lên.
"Ting! Ting! Ting!"
Màn hình góc phải hiện ra cửa sổ Chat nho nhỏ.
Đây là những người mình mới kết bạn hôm nay, cũng là những người nhiệt tình đến mức mình không cách nào khước từ được, đành phải chấp nhận kết bạn bất đắc dĩ.
Mr.
Search, người giống hệt như tên, cất công tìm tên nick và nằng nặc đòi kết bạn với mình cho bằng được, Mạc Lam vừa đau đầu vừa làm động tác lau những giọt mồ hôi không tồn tại, thở dài bất lực.
Mr.
Search: Chào Blue! Cuối cùng cũng được làm quen với Blue, truyện của blue rất hay và ý nghĩa, tôi mới đọc mà bất giác đã trở thành fan truyện của Blue từ lúc nào không hay!Đúng "gu" của một fan cuồng, Mạc Lam nghĩ thầm.
Undo Blue: Chào bạn! Cám ơn bạn đã ủng hộ truyện của Blue! Mỗi dòng ủng hộ của một người ở diễn