Mạc Tình đi thơ thẩn trên phố, đây là một trải nghiệm đặc biệt đối với một nữ cường nhân bận rộn như cô.
Phố lúc này học sinh sinh viên đã ngồi trên lớp, người đi làm cũng đã yên vị trên văn phòng, chỉ có những người giao hàng, những chuyến xe du lịch, những tài xế taxi và những người có vô vàn lý do với công việc mới xuất hiện..
thì chỉ có riêng cô, lạc lõng mà nhẹ nhàng, buông bỏ thời gian đi lững thững trên con phố mát được che khuất ánh nắng bởi những tán cây bàng Nhật xum xuê cành lá xanh mượt.
Triệu Đình anh cô sau khi thấy cô mấy hôm trước làm việc căng thẳng áp lực với một cường độ mạnh và dày đặc, đã hết lời răn đe cô nhanh chóng dừng hết công việc trên tay lại, nếu không sẽ bán phá giá cổ phần công ty của cô cho người khác.
Mặc dù đó chỉ là lời đe dọa bông đùa, Mạc Tình không hề nghi ngờ khả năng chấp hành của lời nói đó, ông cụ non đó khi hung hãn lên ngay cả cô cũng hết cách, đành xuôi lòng làm theo lời nói của anh ấy.
Bình thường có công việc, thời gian luôn bị cô bỏ lại phía sau, chưa lúc nào cô thấy thời gian lại trôi qua một cách chậm chạp tẻ nhạt đến vậy.
* * *
Dương Tầm cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, có nắng ấm, có trời xanh mây trắng, có tán lá bàng xanh ngắt râm mát, và đặc biệt có cô ấy ở phía xa.
Đã bao lâu rồi anh không còn cảm nhận được sắc màu của cuộc sống, thì ra trên đời lại có cái gọi là hạnh phúc đơn giản như thế, cùng cô ấy dạo phố như thế thôi, cũng có thể khiến anh cảm thấy mãn nguyện đến vậy, mặc dù đó chỉ là suy nghĩ từ một phía từ anh, đối phương chẳng biết có kẻ "bám đuôi" phía sau, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng hân hoan của anh lúc này.
* * *
Mạc Tình đi mãi đi mãi, đến khi dừng bước, trước mặt là một tiệm hoa trang trí tinh tế đặc biệt, bảng hiệu theo phong cách phục cổ, trên đó ghi "Tiệm hoa Lưu Ly", bên ngoài để đủ loại hoa trên đời, biết tên không biết tên, lạ lẫm và quen thuộc đều có cả.
Cô nhanh chóng tìm thấy hai loài hoa: Linh Lan và Thiên Điểu, tâm trạng bất giác vui vẻ, khóe môi khẽ cong lên ý cười, nhớ đến bộ truyện "Nhất Niệm Hạnh Phúc" của tác giả Undo Blue.
Cô ghé vào quầy mua hàng, hỏi thăm tên của chủ cửa tiệm, quả nhiên một thiếu phụ xinh đẹp cuốn hút tự xưng là Mị Lưu Ly xuất hiện, trên tay là một bó hoa Linh Lan được gói lại khéo léo bắt mắt, cô ấy đưa bó hoa đó cho cô, mắt lọc lõi sự đời như thôi miên người đối diện, giọng dịu ngọt nói:
"Hoa đẹp tặng người có duyên, duyên hoa tình người, ngoảnh mặt nhìn lại phía sau đi cô gái ạ!"
Mạc Tình bất giác nghe theo lời bà chủ tiệm hoa mà quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa một bóng người đàn ông quen thuộc không kịp tìm chỗ núp bị cô bắt gặp, đây không phải là Dương Tổng trước đó thì còn ai vào đây?
Mạc Tình tức giận đi tới chỗ Dương Tầm, cô vừa đến gần đã lên giọng hỏi:
"Sao Dương Tổng lại xuất hiện nơi đây? Phải chăng lại đang muốn làm điều gì mờ ám?"
Đối với người này cô không có chút ấn tượng