Trong bãi biển vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, một đôi nam nữ ngồi dưới bãi cát trắng mịn ngắm nhìn thủy triều lên xuống, nắng vàng tắt dần, ráng chiều từ từ nhuốm màu vàng rực ở cuối chân trời.
Cô gái rạng lên nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, vẽ lên một bức tranh thanh xuân đầy màu sắc lãng mạn và tươi đẹp, không để ý đến nét vui tươi gượng gạo của chàng trai, ẩn giấu đằng sau ánh mắt là một nỗi buồn chia ly quyến luyến.
"Chiều tà đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn!" Nghe thấy câu nói có chút tức cảnh sinh tình này, Đường Lạc cau mày sửa lại: "Chiều tà đẹp vô hạn, hoàng hôn đợi trăng thề!"
Lãnh Huân lại nói tiếp: "Có biết rằng hoàng hôn chính là trái tim của đôi lứa yêu nhau, vỡ vụn vụt bay lên bầu trời?"
Đường Lạc nhanh nhảu đáp lại: "Các mảnh vỡ hợp lại, tạo nên một vầng trăng mơ mộng và viên mãn!"
Nói đến đây, Đường Lạc cũng cảm thấy Lãnh Huân có gì đó bất thường, cô hỏi: "Hôm nay anh có điều gì đó lạ lắm, không biết điều gì khiến anh thương cảm như vậy?"
Lãnh Huân đánh lảng chủ đề: "Chẳng có gì, không phải con gái tụi em hay vui buồn vu vơ đấy sao? Anh thay em nói ra những điều mơ mộng của tụi con gái các em rồi còn gì?"
Cô có chút không vui, giọng trầm lại: "Đừng nói những điều vô nghĩa, em biết anh không phải là một người hài hước như vậy! Anh không thể tâm sự những gì trong lòng hiện tại anh đang nghĩ với em sao?"
"Ơ, cô bé này, khi nào trở thành người lớn vậy ta? Nói chuyện nghiêm túc phết nhỉ?" Anh chật vật cố tỏ ra bình thản nói ra những lời nói bâng quơ.
"Anh không nói thì thôi vậy!" Đường Lạc có chút bất lực, cô biết Lãnh Huân là một người hay che giấu cảm xúc, nếu đối phương không muốn thổ lộ, cho dù cô nói thế nào thì cũng không có được kết quả như mong muốn, chi bằng chờ đợi đến lúc anh ấy thật sự muốn nói, nhưng hôm nay cô cảm thấy có gì đó bất an, nhìn sang nét mặt đầy thản nhiên ấy, cô chỉ còn biết đè nén những nghi vấn trong đầu xuống, cất giữ để đợi chờ một thời cơ thích hợp để tìm hiểu cặn kẽ.
Ngắm cảnh biển chiều tà vốn dĩ là một việc thư thả và lãng mạn, nhưng buổi chiều hôm đó, một bóng hoàng hôn hai nỗi niềm ngổn ngang, khép lại trong khung cảnh biển đẹp người trĩu nặng tâm sự.
* * *
Cuộc thi bước nhảy đường phố toàn quốc diễn ra hoành tráng và bùng nổ nhất trong lịch sử từ trước đến nay.
Các phương tiện truyền thông quảng bá rầm rộ và đưa tin tới tấp.
Các tuyển thủ của cuộc thi đến từ các nơi trên cả nước, đều là những dancer nổi tiếng và chuyên nghiệp, cuộc thi hứa hẹn sẽ đầy kịch tính và quyết liệt.
Đường Lạc đến từ rất sớm, cô luôn sợ mình sẽ ngủ quên nên chỉ ngủ chợp mắt và chập chờn đến trước khi chuông báo thức đã chỉnh sẵn phát lên thì cô đã hoàn toàn tỉnh giấc.
Giờ đây ngồi trên khán đài, chứng kiến cảnh những chiếc ghế của khán phòng từ trống trải đến dần dần bị