Trong cuộc đời của mỗi người có thể trải qua rất nhiều cảnh đẹp, tuy nhiên, để đi vào được lòng người, không phải vì nó nổi trội nhất, mà vì nó mang ý nghĩa đặc biệt nhất, khiến ta mê mẩn dừng chân mà bỏ qua hết những cảnh đẹp xung quanh hoặc những cảnh đẹp tiếp theo đó.
Có thể người khác thấy rằng chúng ta đang lãng phí thời gian cho một thứ không xứng đáng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới đánh giá được điều đó là xứng đáng hay không, và thật ra, tiếc nuối cũng là một thứ cảnh đẹp đáng quý và trân trọng!
Mạc Lam chăm chú lắng nghe câu chuyện kể của Dương Tầm qua chiếc máy ghi hình, bỏ qua khung cảnh bài trí phá cách xinh đẹp của căn phòng.
Người đàn ông ấy không phải lôi cuốn bởi vẻ ngoài nổi bật hay giọng nói hấp dẫn, mà là sự quen thuộc như một thỏi nam châm, không thể né tránh lực hút tự nhiên khi tiếp xúc lại gần.
Rồi chợt những tình tiết anh ấy kể ra bắt đầu trở nên quen thuộc, những ký ức đánh mất chỉ xuất hiện lờ mờ trong mơ ấy chợt càng lúc càng hiện rõ trong tâm trí, hai cái đó nhập lại làm một, một mảng khuyết mà trước đó cô cất công tìm kiếm chợt trở lại đúng với vị trí ban đầu của nó.
Đặc biệt là khi Dương Tầm lấy ra một bức ảnh, trong đó một cô gái mang nụ cười trong veo bên chiếc xe hàng chè gần gốc tre, mưa rơi lất phất, ánh đèn đường dịu nhẹ làm nên một quang cảnh ấm cúng giản đơn.
Đó chính là cô ở quãng thời gian hẹn hò tươi đẹp nhất trong ký ức! Nó như một hộp kem tẩy trang, sau khi xóa hết mọi lớp vật chất phù hoa bên ngoài, đập vào mặt là một nét bản chất chân phương "lòa lỗ" nhất!
Bức ảnh đó như là một ngòi dẫn khiến cô từ vị thế một người thứ ba nghe kể chuyện bỗng chốc trở thành nữ chính trong chính câu chuyện kể đó.
Đầu óc của cô hiện đang quay cuồng từ chối sự trở lại của trí nhớ, nhưng mặc cho cô cố gắng hết sức để đẩy nó ra khỏi cái đầu mình, nó như một chất keo dính dai dẳng đeo bám lấy cô, ép buộc cô phải thừa nhận sự tồn tại của nó.
"Thôi đừng nói nữa! Im ngay đi!" Không thể nào chịu nổi sự tra tấn nặng nề bằng lời nói ấy, nó như từng đòn búa nện thẳng vào đầu, Mạc Lam hét to, cô cầm cái ghế đập thẳng vào màn hình của máy phát hình, màn hình thủy tinh vỡ vụn như cảm xúc vỡ òa của cô lúc này khi ký ức đã hoàn toàn ùa về.
Cô ôm mặt, một sự ẩm ướt âm ấm ứa ra từ khóe mắt truyền qua đôi tay, vị đắng môi quen thuộc của quá khứ, mắt cô đỏ ngầu vì căm ghét mình đã nhớ lại mọi việc, nhớ lại quãng ký ức mình ghét cay ghét đắng ấy! Cô không khóc, chẳng qua nước mắt trào ra vì muốn lau đi những hạt bụi "cặn bã" của thời gian!
* * *
Đường Lạc nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Mạc Lam từ phòng bên, cô vội vàng