Tháng chạp trời tối sớm.
Hắc Mã cùng Kim Mao xem náo nhiệt đến khi bầu trời tối đen, Thế tử Duệ thân vương Cố Hi cuối cùng cũng đi ra, tiếp nhận lời xin lỗi của Vĩnh Bình Hầu.
Hai người đến Kiến Nhạc thành lần đầu tiên đặt cược, thua sạch sẽ.
Phố Cơm Rang, Lý Tang Nhu vừa nghe xong Hắc Mã cùng Kim Mao thay nhau miêu tả, ngoài cửa viện liền truyền đến tiếng đập cửa.
Hắc Mã bật dậy, đi rất nhanh, quay lại cũng rất nhanh.
"Lão đại lão đại, là Thế tử gia, nói ở bên ngoài chờ tỷ, là Thế tử gia đó!”“Ừ.
”Lý Tang Nhu đứng lên, vào nhà lấy áo choàng lông chuột, vừa đi ra ngoài, vừa khoác áo choàng lên người.
"Lão đại! "Hắc Mã mới hô chữ lão, chữ đại kẹt trong cổ họng, hơi ai oán trơ mắt nhìn Lý Tang Nhu ra cửa.
Hắn cũng muốn đi theo mà!Rất muốn đi!Nhưng hắn không dám nói.
Lý Tang Nhu ra khỏi ngõ, đi theo gã sai vặt đi qua mấy con phố nhỏ, đi vào quán rượu lần trước.
Cả tửu lâu, yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của Lý Tang Nhu.
Lý Tang Nhu đi theo gã sai vặt, vào noãn các của hậu viện bên hồ.
Cửa sổ bốn phía noãn các đều được mở rộng, nhưng trong noãn các lại không hề thấy lạnh.
Cố Hi ngồi trên ghế xích đu thoải mái dễ chịu nhìn ra mặt hồ, nghe được động tĩnh, xoay người quay đầu ra hiệu với Lý Tang Nhu, " ngồi đi.
”Lý Tang Nhu ngồi lên ghế xích đu bên cạnh Cố Hi, lắc lư, ghế đu rất thoải mái.
"Muốn uống rượu gì?" Cố Hi nâng ly lên hỏi Lý Tang Nhu.
"Thành Kiến Nhạc có rượu gì tốt nhất?”Lý Tang Nhu hỏi ngược lại một câu.
Cố Hi cười rộ lên.
"Lấy cho Lý cô nương một bình Ngọc Phách.
" Phân phó gã sai vặt xong, Cố Hi quay sang Lý Tang Nhu cười nói: "Lý cô nương đến thành Kiến Nhạc mấy tháng nay, chẳng lẽ chưa từng uống rượu sao?”"Ừm, chưa dám uống.
" Lý Tang Nhu lắc lư xích đu, người tùy ý, lời nói cũng tùy ý.
"Không dám?" Đuôi lông mày Cố Hi nhướng lên," Cô nương sao lại không tin ta? chẳng lẽ cô nương không hỏi thăm về ta sao?”"Hỏi thăm ở đâu? Làm thế nào để hỏi? Hỏi về cái gì? Người suýt bị gi3t chết, sự thật này, nên hỏi thăm ở đâu?”Lý Tang Nhu liếc xéo Cố Hi, cực kỳ không khách khí nói.
Cố Hi nghẹn bởi những câu hỏi của Lý Tang Nhu.
"Vậy từ hôm nay trở đi, cô nương dám uống rượu?""Ừ.
" Lý Tang Nhu ừ một tiếng, nhìn gã sai vặt rót rượu, bưng lên, nhấp một ngụm, rất là hài lòng.
"Rượu này không tệ.
"Cố Hi nghiêng đầu nhìn Lý Tang Nhu một lát, vươn tay lấy một xấp giấy từ chiếc bàn thấp bên cạnh, đưa cho Lý Tang Nhu.
"Công văn quân công và ân ấm [1] của Phạm Bình An.
[1] Ân trạch của tổ tiênTa đã cho người đến Giang Đô thành đón hài cốt hắn về.
Hắn vốn họ Hồng, tên là Hồng Kiến.
Sau khi đi Nam Lương, hắn đã cắt đứt liên lạc với gia đình, người trong nhà đều cho rằng hắn đã chết, mấy năm trước, đã lập cho hắn một ngôi mộ chôn quần áo và di vật.
”Cố Hi dừng một chút, thở dài.
Bây giờ, hắn