Thủ nỏ của Lý Tang Nhu là dùng da trâu buộc ở trên cánh tay, buông tay nắm thành quyền, vung thủ nỏ nghênh đón lưỡi dao sắc bén đang đập vào mặt, một cái tay khác lấy dao găm hẹp dài ra, giống như lưỡi rắn đâm thẳng vào yết hầu của hắc y nhân.Đoản đao của hắc y nhân và thủ nỏ va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, yết hầu bị dao găm kiến huyết phong hầu (*) của Lý Tang Nhu khe khẽ đẩy ra, lập tức máu phun như suối, người như bao cát.(*) Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên).
Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc.
Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong.
Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là " Kiến huyết phong hầu" (thấy máu đóng yết hầu).Sau đó Đại Thường vốn đang nhào tới nhưng người chưa tới mà cây chùy đã tới trước, một gậy nện hắc y nhân vẫn chưa hoàn toàn tắt thở kia lún xuống đất.Đao của Kim Mao chậm hơn cây chùy một nhịp, một đao chém vào bên cạnh đống thịt, làm đống đất bên cạnh văng lên trên đống máu thịt này.Có người nện thành một cái hố, lại có người bồi thêm một đống đất, vậy thì hắc y nhân này cũng coi như có thể nhập thổ vi an rồi.Nhiệm vụ của bọn họ cực kỳ rõ ràng:Gi3t chết người kia!Về phần nhóm người Lý Tang Nhu, đều là mấy tảng đá vướng chân, chỉ cần không vướng chân, thì không đáng để ý tới.Mấy hắc y nhân mang theo quyết tâm khiến lòng run sợ, cầm đao lao thẳng tới Văn Thành.Giết hắn! Dù cho mình có vỡ thành thịt nát!Văn Thành bị ba người Đại Thường làm cho hoảng sợ nhiễu loạn tinh thần, đứng trước quyết tâm thê lương, một phút lơ đễnh cũng đủ gây ra thảm họa.Đao của Văn Thành một chém một đâm chết hai người, đao của gã thứ ba chém về phía sau lưng Văn Thành, chờ Văn Thành lao về phía trước thì đã không còn kịp, mũi đao chọc vào sau lưng Văn Thành, Văn Thành đau đớn kêu lên một tiếng.Hắc Mã liếc mắt nhìn thấy, xoay người bổ nhào tới, chém tên hắc y nhân thứ ba đang mừng rỡ như điên chuẩn bị bổ đao thành hai khúc.Lý Tang Nhu tức giận đến mức muốn giơ chân mắng to.Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, khi một chân sắp tới cửa rồi thì hàng hóa bị người ta chém, xem ra không sống nổi mà."Cởi áo giáp, chùy cũng ném đi, ôm lấy hắn, chạy mau!" Lý Tang Nhu ra lệnh cho Đại Thường.Đại Thường nhanh chóng ném áo giáp da và chùy, ôm lấy Văn Thành.Lý Tang Nhu chẳng quan tâm xem xét thương thế Văn Thành, từ trong hà bao đổ ra một nắm thuốc đủ màu sắc khác nhau, rồi nhét chúng vào trong miệng Văn Thành, vỗ vỗ mấy cái."Đều là giải độc, nuốt!"Sau đó xé xuống một nửa váy trên người mình, dùng sức xé thành nhiều mảnh, quấn chặt lấy tấm lưng bị hở thịt ra của Văn Thành rồi cột lại.Mấy người giống như vừa từ trong máu lao ra, cái gì cũng bất chấp, chỉ lo chạy như điên về phía dãy núi nhỏ kia.Văn Thành nằm ở trong ngực Đại Thường, sau khi cử động vài cái thì hôn mê bất tỉnh.Chờ khi hắn khoan thai mở mắt ra, đập vào mi mắt hắn là vẻ mặt lo âu và ân cần của Lý Tang Nhu."Ngươi đã tỉnh! Cảm thấy như thế nào? Vết thương phía sau lưng ngươi tuy nói hơi sâu một chút, nhưng không có độc, cũng không có tổn thương xương cốt, ngũ tạng lục phủ cũng đều tốt, vận khí không tệ đâu."Trong lời giải thích của Lý Tang Nhu mang theo sự áy náy vô cùng.Chuyến bảo tiêu này tận mười vạn lượng bạc, lần đầu gặp nạn hàng hoá còn bị thương nặng.Hơn nữa hắn bị thương là bởi vì Đại Thường bọn họ lâm trận thất thố, trong lòng nàng lại càng thêm áy náy ray rứt.Nàng nói vận khí không tệ, nhưng thật ra là nói chính bản thân nàng vận khí không tệ.Nếu người này chết, mười vạn bạc cũng sẽ không có, vậy chuyến đi này của nàng sẽ tổn thất lớn rồi."Không sao đâu." Văn Thành chịu đựng cơn đau nhói ở phía