Cố Khai vừa đi vừa chạy quả thực có chút thở không nổi, nghe được bốn chữ mẫu thân các ngươi, tim đập loạn nhịp, nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Hi.Hai chữ các ngươi ở đằng trước mẫu thân, hắn là lần đầu tiên nghe được."Ừm, ta bị thương nặng, về nghỉ ngơi trước đây, rỗi rãnh lại đi chính viện thỉnh an."Đã đến trước nhị môn, bước chân Cố Hi hơi khựng lại, nhàn nhạt dặn dò một câu, rồi đi thẳng đến sân viện chiếm hơn non nửa tòa phủ đệ này.Cố Quân và Cố Khai dừng lại, nhìn mấy người Văn Thuận Chi đi theo phía sau Cố Hi đi xa, mới nhìn nhau, xoay người lại đi về hướng khác."Nhị ca, huynh đã nghe chưa? Đại ca nói: mẫu thân các ngươi!" Cố Khai trầm giọng nói.Cố Quân ừ một tiếng, hắn đương nhiên đã nghe được."Lần đầu! Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" trong giọng nói Cố Khai lộ ra vài phần bất an.Sáu ngày trước, đều nói đại ca của hắn đã chết.
.
."Không phải lần thứ nhất, là lần thứ hai.
Một lần là khi huynh còn nhỏ, ta cũng mới bảy tám tuổi, đại ca nói với ta: mẫu thân của ngươi."Lời nói của Cố Quân dừng một chút, giọng nói đè thấp hơn."Dường như từ lúc đó trở đi, đại ca chưa từng ăn thứ gì ở chỗ chúng ta, một thứ cũng không ăn, một ngụm nước cũng không uống.""Bên ngoài có lời đồn đãi, nói a nương muốn đại ca chết.
.
.""Đều là lời đồn đãi!"Cố Quân cắt ngang lời nói của Cố Khai, giọng điệu có chút lên cao."A nương đã từng nói qua, bà ấy là bà ấy, chúng ta là chúng ta, mặc kệ bà ấy và đại ca như thế nào, chúng ta và đại ca đều là huynh đệ ruột."Cố Khai mắt nhìn Cố Quân, nhưng không trả lời....!...Cố Hi trực tiếp đi vào thư phòng.Văn Thành nghênh đón ở dưới bậc thang, xoay người lại cùng Cố Hi đi vào trong.Cố Hi thả chậm bước chân, cùng Văn Thành sóng vai đi vào cửa viện."Buổi chiều ngày kia sứ đoàn sẽ đến kinh thành, Phan Định Bang phái thằng nhóc sai vặt tới đây, nói là hắn cần phải tìm ngươi trước, nói hắn là phó sứ, ngươi là chính sứ, không có ngươi không được.
Còn nói, hắn có chuyện muốn nói với ngươi."Văn Thành vừa đi vừa nói chuyện, Cố Hi hừ một tiếng.Văn Thành tiếp tục cười nói: "Ta dựa theo những gì chúng ta thương nghị, nói ngài đã đệ trình sổ con vạch tội hắn.""Ừm, Lý cô nương đã vào thành?""Đúng vậy, nàng ấy tìm khách đi3m Vương viên ngoại ở gần cửa Trần Châu để nghỉ trọ.
Một tiểu đi3m chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân ở tạm cho người buôn bán nhỏ, là cửa hiệu lâu đời.
Ngay sau khi vào nhà trọ, Kim Mao đã đi ra ngoài một chuyến, từ hàng cơm nhỏ bên cạnh mua không ít đồ ăn, lại mua hai con gà mái già."Văn Thành đáp cực kỳ chi tiết.Hắn đối với vị kia Lý cô nương, cùng thủ hạ kia của nàng, hết sức hiếu kỳ."Ừm, đừng nhìn kỹ quá, vị cô nương kia nhạy bén lắm.""Vâng."...!...Sau khi tảo triều xong, ở bên trong thiên điện Hoa Cảnh điện, phó sứ Phan Định Bang đang quỳ ở bên trong.Phan phó tướng nhìn tiểu nhi tử Phan Định Bang này cả người ủy khuất, vừa phiền muộn vừa tức giận.Chuyến đi sứ Nam Lương lần này, thứ nhất là chúc mừng sinh nhật 60 của hoàng đế Nam Lương, hai là để kết nghĩa huynh đệ với Nam Lương, vĩnh viễn không động binh đao, vốn là một chuyến đi sứ vô cùng hoàn mỹ.Ông ta vì tiểu nhi tử không có tiền đồ này cầu xin chức phó sứ, vốn chỉ nghĩ, chỉ cần đi sứ một chuyến như vậy, chính sứ lại là Cố thế tử, đây là vững vững vàng vàng cầm một phần công lao vào tay, ai biết vậy mà lại xảy ra chuyện Cố thế tử suýt nữa đã mất mạng trong lần đi Nam Lương này.Cố thế tử gặp chuyện này, nước sâu mà lại đen, vốn dĩ chuyện này nên tránh càng xa càng tốt, nhưng lúc này, trừ phi ông ta nhẫn tâm bỏ tù cái tên tiểu tử khốn nạn ngu xuẩn này, nếu không, chỉ sợ ông ta trốn không khỏi."Nói một chút, Hi ca nhi vẫn chưa trở về, sao ngươi đã rời thành Giang