Ở trong lời nói của nam tử, con ngươi đen của Long Thanh Thanh vụt sáng lên…
Ô Nhã trợn mắt cứng họng, trong lòng lại bị lửa giận thiêu đốt, nam tử này cư nhiên không biết sống chết, dám bất kính đối với chủ nhân!
Tiến lên , Ô Nhã quát lớn: “ Đồ điên cuồng, lớn mật, còn không mau mau rời đi?”
“ Cứu ta.”
Nam tử hôn mê Tần Lâm vẫn gắt gao nắm lấy Long Thanh Thanh.
Hắn không biết mình đang ở nơi nào, chính là không hiểu sao lại tin tưởng, chỉ có nữ nhân hiện tại đang ở trước mắt mình có thể cứu chính mình, cứu Kế Thanh.
“ Buồn cười, nhất định là…”
Sắc mặt của Ô Nhã vì lửa giận phừng phừng mà đỏ lên: “ Keng.” nàng rút mạnh chủy thủy bên hông, hướng về phía nam tử mà đâm thẳng tới.
Cảm thấy sát khí tới gần, nam tử không khỏi run lên, hắn theo bản năng năm chặt lấy, không để ý đến chủy thủ sắc bén, siết chặt.
Chỉ trong nháy mắt, khí chất anh dũng không sợ chết theo trên người nam tử mà phát ra.
Sắc mặt Ô Nhã biến đổi lớn, không nghĩ tới một đao không thể đâm trúng nam tử, mà lại bị đối thủ tiếp được, đối với nàng mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Đầu phình to ra, hung hăng rút chủy thủ về, Ô Nhã muốn tấn công lần thứ hai.
“ Dừng tay.”
Thanh âm thanh u, không lớn nhưng lại đủ chấn trụ cơn giận dữ của Ô Nhã, nháy mắt làm nó giảm xuống.
“ Chủ nhân, nhưng mà…”
Ô Nhã ngạc nhiên nhìn Long Thanh Thanh, chủ nhân cư nhiên lại bảo nàng dừng tay, này…
Đuôi lông mày hơi hướng lên, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về nam tử trước người mình, Thanh Thanh mở miệng nói: “ Ta cứu ngươi.”
“ Thật sự?” Ngôn ngữ nam tử kích động, trương ra khuôn mặt chứa huyết bám, tựa như trong ánh mắt có ánh sáng nở rộ: “ Ta sẽ…”
Long Thanh Thanh không cho nam tử cơ hội nói xong, tay nàng liền nhẹ nhàng đặt lên ngực nam tử.
Chỉ thấy nam tử căn bản còn có thể miễn cưỡng đứng ở giữa suối nước, trong khoảnh khắc liền đi về phía sau.
Suối nước lạnh như băng, chốc lát muốn nuốt sống hắn, ánh mắt mơ hồ, chứng kiến thân