Long Thanh Thanh đứng im lặng hồi lâu trên cành cây khô, cành lá che đi thân ảnh của nàng, chỉ có đôi mắt như thiên chuy bách luyện(được gọt giũa) vẫn ở trong bóng đên lóe sáng.
Ánh mắt chăm chú nhìn ánh nến xa xa phát sáng, khi nàng bước vào ngôi chùa hoang này cũng đã phát hiện ra cơ quan.
Đối với cơ quan này nàng cũng không quen thuộc, nhưng mà cơ quan này vẫn làm cho nàng có chút kinh ngạc.
Cơ quan bình thường hẳn là vẫn được thiết kế ở nơi người ta không phòng bị, nhưng cơ quan này thì không hề che lấp, che dấu phơi bày bên ngoài nắng, cái này không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích cùng tự tin.
Mà có nhìn khắp Lam Nguyệt Đại lục này, người có thể tự tin làm ra loại cơ quan này, ngoại trừ cái tên Bách Hiểu Thông, Thanh Thanh thật sự không nghĩ ra người thứ hai.
Xem ra những thông tin mà Ô Nhã đưa cũng đều là do Bách Hiểu Thông phất tay đưa ra đi, về phần nguyên nhân tất nhiên là muốn dẫn nàng đến nơi này.
Thanh Thanh nhẹ nhàng quan sát bốn phía, đưa tay nhổ xuống mấy sợi tóc, hơn nữa gỡ trâm cài, đem những sợi tóc quấn quanh cây trâm, nhanh chóng phóng cây trâm ra ngoài.
Lúc cây trâm cắm vào mặt đất, bốn phía nhất thời nổi lên cuồng phong dữ dội, âm thanh bên tai gào thét không dứt.
Khi mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, chỗ cây trâm cắm trên đất, các loại ám khí cắm đầy lộn xộn, tất cả đại võng này làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười…
Nhưng mà, cùng lúc đó, tiếng chuông từ bốn phía vang lên nhức tai.
Đối mặt với tình cảnh như thế này, Thanh Thanh còn than, nàng đường đường là Kim Ô môn môn chủ lại bị Bách Hiểu Thông xem như thế, thật đúng là xem nàng