Trong sảnh một mảnh sóng ngầm mãnh liệt, Long Thanh Thanh đột nhiên thay đổi bất ngờ, khiến mọi người ở nơi đây lâm vào cảnh sợ hãi.
“Phế vật” trong ấn tượng của bọn họ quả kém xa nhiều lắm,có thể nói là một con người thay đổi hoàn toàn.
“ Thanh Thanh, đây không phải là địa phương ngươi có thể làm càn, còn không mau hướng các vị thúc bá giải thích.”
Long Dật Tĩnh không hổ là người chèo lái của Long Đường, mặc dù cũng bị sát khí của Thanh Thanh chấn trụ, nhưng cũng rất nhanh tỉnh lại.
Thanh Thanh ngẩng đầu, mâu trung ngưng lại, hiện ra một chút ý cười, “ Phụ thân, người có đem ta là nữ nhi của người không? Ở trong mắt Long Dật Tĩnh người, Long Thanh Thanh ta chỉ là một vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời người.”
Sắc mặt của Long Dật Tĩnh đột nhiên cứng đờ, trong cặp mắt hổ sáng ngời lộ ra tia không tin, nữ nhân này luôn không thu hút, tối nay lại làm sao vậy?
“ Long Thanh Thanh, ngươi dựa vào cái gì mà ở đây kêu gáo, có thể cho ngươi là vì Phiêu Phiêu, cũng là Long Đường cho ngươi ân huệ , ngươi không biết báo đáp tri ân, hiện tại lại còn ở trong này phát ngôn bừa bãi, quả thực là quá buồn cười.”
Long Dật Vũ vừa mới bị Long Thanh Thanh làm cho khiếp sợ, tự giác trên mặt không còn ánh sáng, giờ phút này đối với lời nói của Thanh Thanh lại phẫn lộ, lại đứng lên chỉ trích.
Cùng lúc đó, nghe xong lời nói của nàng, các thúc bá ở Long Đường đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế cùng đứng dậy chừng mắt với Thanh Thanh, tựa như muốn xé rách.
Thanh Thanh phất tay áo dài một cái, cuồng vọng tà mị nhìn bốn phía, sắc mặt trầm xuống, muốn thử cái gọi là Long Đường trưởng bối, “ Ta Long Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn, chỉ biết các người trong Long Đường đều coi ta là ôn thần phế vật, tại sao lại là ân huệ?”
“ Long Thanh Thanh!………..”
Long Dật Vũ một lần nữa lại bị lời nói của Thanh Thanh khiêu khích, rốt cuộc không thể chịu được, thân ảnh lao vụt về phía Long Thanh Thanh.
Ánh quang trong