Từ trong đám cây cối, một đạo thân ảnh bay vút lên, ở phía sau Long Thanh Thanh quỳ gối: “ Chủ nhân, có Ô Nhã.”
“ Những thứ kia đều đã chuẩn bị tốt?”
Âm thanh thanh thúy trong trẻo xuyên thấu trời, nhưng không mất đi sự mềm mại, cười nhàn nhạt nhưng không làm mất đi anh khí, làm cho Ô Nhã không khỏi cúi đầu.
“ Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Ô Mông cùng với Ô Nhĩ chỉ còn chờ mệnh lệnh của chủ nhân.”
Ô Nhã đứng lên, đem ra y bào cùng với mặt nạ bằng vàng ròng đã chuẩn bị tốt từ trước, đưa cho Long Thanh Thanh.
Long Thanh Thanh vươn nhẹ những ngón tay, nhẹ nhàng chạm qua mặt nạ phát ra những ánh vàng rực rỡ, môi khẽ nhấc lên nói: “ Vậy bắt đầu đi.”
Gió nhàn nhạt làm lam y phất phơ trong gió, cùng màu với những đám mây trên trời…
Ô Nhã đáp lời, đem quần áo hoa lệ mặc lên người nàng, rồi giúp nàng đeo mặt nạ lên…
……………………………………………………………….
Long Phiêu Phiêu chạy thật nhanh về chỗ Long Đường, chỉ thấy sác mặt của phụ mẫu và mọi người ngưng trọng, giống như mây đen lặng yên ở giữa không trung.
Long Phiêu Phiêu phất tay về phía đám người Liên Hương, thẳng bước vào chính đường.
“ Phiêu Phiêu gặp qua phụ thân, các vị thúc thúc, bá bá.” Long Phiêu Phiêu tiến lên, hướng các vị tiền bối trong chính đường thỉnh an rồi nhìn về phía phụ thân Long Dật Tĩnh: “ Phụ thân, Kim Ô môn kia thật sự lợi hại như vậy sao, ngay cả mười vị tiểu thúc đều bị thương?”
Lần này Liên Hương thông bào cầu nàng trở lại là bởi vì mười vị tiểu thúc trước xuất môn làm việc nay đều đã trở lại, bất quá nghe nói là bị thương nặng, mà người làm tổn thương mười vị tiểu thúc này chính là Kim Ô môn môn chủ.
Tuy là bảo vệ được tính mạng nhưng là nằm trên giường không dậy nổi, xem ra không quá một năm rưỡi, mười vị tiểu thúc