Edit: Ngân Hoàng
Beta: Linh
Sở Vương phủ – Yến quốc
Thanh Thanh cầm lấy mặt nạ vàng do Ô Mông đưa tới, nhìn vào gương đồng nhìn Ô Mông đã dịch dung thành mình, nói: “Thuật dịch dung của ngươi càng ngày càng tinh xảo thật không uổng phí năm đó đem ngươi đưa đến Hà gia.”
Ô Mông nhướng đôi mi thanh tú với giọng nữ dịu dàng, cung kính nói: “Chủ nhân đối với Ô Mông có ân tái tạo, Ô Mông cả đời không quên.”
“Hôm nay Ô Nhã sẽ đến Yến quốc, Sở Ca sáng sớm đã dẫn Lưu ma ma đi cảnh viên du ngoạn, chắc chắn trước khi mặt trời lặn sẽ không trở về.”
“Vâng, Ô Mông sẽ tuỳ cơ ứng biến, chủ nhân mọi việc cũng cần phải cẩn thận.”
Ô Mông đáp lời, tiễn Thanh Thanh đến cửa sổ.
Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Ô Mông, mỉm cười đem mặt nạ đeo vào mặt bay lên cao, biến mất trong đám sương mù.
Sau khi Thanh Thanh rời đi, Ô Mông đóng lại cửa sổ, quay vào phòng…
…
…
Sườn núi Lâm Phong nằm ở ngoại ô phía bắc đô thành Yến quốc, nơi này hẻo lánh, ít có người xuất hiện.
Lúc này vài tên hắc y nhân đang dùng tốc độ rất nhanh lên núi, đi về đỉnh núi nơi có gian nhà gỗ giữa rừng.
Đến gần nhà gỗ, người cầm đầu đưa tay ra dấu ấy người theo sau.
Trong nháy mắt, những người theo sau tản ra bốn phía, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp mất dạng.
Người cầm đầu sau khi quan sát xung quanh thì cẩn thận tiến lên, gõ cửa có nhịp điệu.
“Đông, đông đông đông, đông “
“Vào đi.”
Thanh âm đáp lại vang lên, người đến không quên lại quan sát xung quanh, sau đó mới đẩy cửa gỗ ra, lách mình tiến vào.
Vào trong phòng, người đến lập tức kéo khăn đen che mặt xuống, ôm quyền, tiến lên, nói : “Ô Nhã tiếp kiến chủ nhân.”
“Ngồi đi Ô