Tuy là Bách Hiểu Thông đã rời khỏi rồi nhưng, Ô Nhã vẫn còn như hết giận.
Nhìn Long Thanh Thanh đi trên con đường nhỏ trong rừng núi, nàng đã rất cố gắng khắc chế phẫn nộ trong lòng, nhưng vẫn nhịn không được, lên tiếng nói: “Chủ nhân, lời của Bách Hiểu Thông nói…, người thật sự tin tưởng?”
“Tin hay không quan trong, cái ta muốn chính là Ô Nhĩ cùng Phiêu Phiêu.”
Lời nói thản nhiên theo gió rồi biến mất, con ngươi trong trẻo nhìn chim tước nọ đang bay lượn nơi xa, trong thoáng chốc, nàng tựa hồ thấy được một mảnh biển tuyết, người nọ đứng ở trong tuyết trắng đó mỉm cười với nàng.
Phiêu Phiêu…
“Cái này, Ô Nhã cũng thật sự thật không cẩn thận, cư nhiên lại bị người của Long Đường bắt, có điều Long Phiêu Phiêu này vì cái gì lại muốn đem Ô Nhĩ mang đi?”
Ô Nhã nhìn bộ dạng kia đứng thẳng trong gió, thần sắc trên mặt chủ nhân bởi vì mặt nạ mà không cách nào nhìn ra, nhưng lại khó dấu một phần phiền muộn.
Tâm của chủ cũng không phải làm bằng đá, người có thể đối với Long Đường giết sạch sành sanh, lại chỉ riêng Long Phiêu Phiêu người không muốn làm tổn thương.
“Tâm tư của Phiêu Phiêu rất đơn giản, chỉ có Ô Nhĩ biết rõ người ta ở chỗ nào.”
Phiêu Phiêu là người ân oán phân minh, mặc dù là thay nàng gả cho Long Dật Tĩnh xa lạ, thậm chí tuyên bố sẽ không tha thứ hắn.
Vừa vặn là người Long Đường, Phiêu Phiêu lại không cách nào quên được trận chiến trên núi Thiên Mục, cho nên mục đích nàng mang Ô Nhĩ đi là rất rõ ràng, là vì môn chủ Kim Ô Môn, vì thay Long Đường báo thù.
“Chiêm chiếp —— chiêm chiếp —— “
Bỗng nhiên ở nơi yên tĩnh này bị tiếng kêu thảm thương kia phá vỡ.
“Chủ nhân —— “
Thân mình Ô Nhã căng thẳng, tay cầm roi, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.
Thanh Thanh lại không cho là như vậy vỗ vỗ đầu vai của Ô Nhã, ngẩng đầu, nhìn về phía trong rừng cách đó không xa, nói ra: “Thanh âm này có chút quen tai, chúng