Dự Nghiêu sờ mũi, bộ dạng giống như kẻ trộm bị nắm, cười nói: “Không nghĩ tới lúc này bị thất ca vừa vặn bắt gặp.”
“Lưu ma ma, đem người này đuổi đi cho bổn vương, bổn vương không muốn thấy hắn!”
Sở Ca tức lộn ruột nhìn Dự Nghiêu, quát.
“Vương gia…” Lưu ma ma vội vàng vào phòng, mới vừa vào phủ chợt nghe nha hoàn nói Bát Vương gia đang ở Đông viên gặp Trắc Phi, nàng đã vội vàng ngăn cản Sở Ca rồi, không nghĩ tới lại để cho Sở Ca nhanh một bước.
Lúc này trông thấy dự Nghiêu, còn có Thanh Thanh đứng ở một bên, sắc mặt cũng là ảm đạm một mảnh, “Bát Vương gia, người xem, nô tài kia cũng không biết như thế nào mới tốt.”
“Ma ma, Tiểu Vương cũng không muốn làm khó ngươi, lúc này đi.” Dự Nghiêu nói xong, nhìn về Thanh Thanh đứng ở một bên, nói: “Tẩu tẩu, ta đi trước đây, lời của ta nói ngươi phải hảo hảo suy nghĩ thử xem.”
Thanh Thanh trong lòng giật mình, lời của Dự Nghiêu này có thể không đơn thuần là nói cho nàng nghe.
Nàng có chút liếc mắt về phía Sở Ca đang tức giận đứng ở đằng kia, không biết là trùng hợp hay là ——
Sở Ca cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt kia hình như có tức giận…
Sở Ca vừa mới sinh khí nếu như giả bộ, vậy bây giờ tức giận chẳng lẻ là giả bộ?
Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi hai người đối mặt nhau, đúng lúc đã rơi vào trong mắt Dự Nghiêu, ý cười ẩn ở khóe miệng càng sâu.
Hắn đi về phía ngoài phòng dừng lại bên cạnh, nhìn về phía Thanh Thanh, nói: “Tẩu tẩu hương hoa huân y thảo (tức lavender) lần sau cho ta, lần này thôi vậy.” Nói xong, không quên nịnh nọt ton hót nhìn về phía Sở Ca, lại nói: “Thất ca, huynh đúng là tốt số thật đấy, cưới được một cô gái tốt như tẩu tẩu đây.”
Nói xong ở lúc không cho Sở Ca cơ hội, thẳng lôi kéo Lưu ma ma đi ra khỏi phòng.
Lưu ma ma không nhịn được mà quay lại nhìn Sở Ca trong phòng, “Này Bát vương gia, nô tài…”
“Được rồi Lưu ma ma, ở đây không còn chuyện của bà nữa rồi, không