Ánh sáng lờ mờ từ đầu ngón tay Sở Ca lộ ra từ từ xâm nhập vào da thịt của Thanh Thanh.
Sắc mặt Thanh Thanh vốn tái nhợt, trong sắc xanh giống như bao trùm lên một tầng xanh đen sinh khí cũng tựa hồ lập tức bị hấp dẫn.
Ánh mắt dần dần tiêu tan…, nàng nhìn Sở Ca, người nam nhân này không thật sự muốn mạng của nàng.
Có thể do được thần long khí ngấm vào, để cho nàng cảm nhận được đau đớn, đây cũng không phải là giả vờ.
Bản thân đối với Thần Long khí có chút đối lập, hiện tại trực tiếp thừa nhận thần long khí xâm nhập vào, phần thống khổ này căn bản không cần che dấu.
Từ trong mắt Sở Ca phóng ra vẻ thất bại cũng đã chứng minh tâm ý của hắn.
Hơi nóng âm ấm thẳng đập vào mặt, làm cho ý thức sắp biến mất thu hồi lại được, Thanh Thanh ậm ừ gọi: “Vương gia…”
Sở Ca thông qua chứng thật là biết rõ Thanh Thanh xác thực không có Thần Long khí, tuy nhiên trong lòng có chút mất mát, ước chừng thu hồi lại phần sát khí và cảnh giác, buông lỏng tay ra.
Hô hấp thông thuận, Thanh Thanh vô lực nằm sấp trong xe, ra sức thở hổn hển…
Một tay Sở Ca chống cằm nhìn Thanh Thanh, thần sắc trong mắt mắt bất định giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hắn không phủ nhận một lần nữa đánh giá nữ nhân này, ít nhất nàng cũng không phải biểu hiện vẻ ngoài dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ có điều…
“Bổn vương vẫn không tin, ngươi cam tâm tình nguyện gả đến Yến quốc.”
Lời nói nhàn nhạt…, nhưng lại mang mười phần khẳng định, cho dù Long Thanh Thanh từng nói qua, nàng cam tâm tình nguyện xuất giá, có thể Sở Ca vẫn không tin.
Cho dù là phế vật nhưng cũng là Long Nữ, trong cơ thể chảy chính là huyết mạch Tề quốc quý giá, Long Dật Tĩnh sao lại không có mục đích mà đưa nữ nhi của mình gả đến đây?
“Nếu như nói đáp án chính là thiếp thân chỉ vì Phiêu Phiêu mà cam nguyện gả đến Yến quốc.”
Thanh Thanh vén sợi tóc sau tai lên yếu ớt ngẩng đầu.
“Vì Long Phiêu Phiêu, ngươi