Một buổi chiều của tiết tháng Chín, không khí trong lành mát rượi, những cơn mưa nhanh đến nhanh đi tắm mát cho một ngày oi ả.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi Thiên Ý kết thúc công việc, cô lái chiếc xe mới mua từ bãi đỗ ra đường lớn.
Vì đang là giờ cao điểm, con đường thênh thang trước kia trở nên nhỏ bé, mọi lối đi đều chật kín xe và người đi bộ, Thiên Ý đã kẹt ở đây suốt ba mươi phút, cô mệt rã ngả lưng lên ghế lái, ngón tay gõ lên vô lăng theo nhịp điệu của bài hát phát ra từ radio.
Chợt ngoài cửa kính hiện lên gương mặt một chàng trai, hắn ta dùng ánh mắt khát khao nhìn cô lom lom.
Thiên Ý giật mình hoàn hồn từ trong mộng đẹp, cô hạ cửa kính xe, đôi mày cũng theo đó mà nhíu chặt.
"Vì sao anh cứ đi theo tôi mãi thế? Anh không thấy chán à?"
Hữu Danh vươn tay muốn chạm vào Thiên Ý nhưng cô né tránh.
Đôi mắt ngập tràn tình yêu ngày nào của cô, giờ chỉ còn sự ghẻ lạnh, ghê tởm.
"Em xuống xe đi Thiên Ý, anh có chuyện muốn nói với em!"
Thiên Ý gần như hét lên: "Tôi không muốn nghe, anh cút ngay cho tôi."
"Nếu em không xuống, anh sẽ quỳ tại nơi này.
Em đừng tưởng anh không dám làm."
"Anh đang hăm dọa tôi à?"
Thiên Ý trơ mắt nhìn Hữu Danh quỳ xuống cạnh xe mình, cô rơi vào trầm tư, qua được vài phút Thiên Ý giơ tay đầu hàng.
Cô chấp nhận mở cửa xuống xe, không phải vì cô mềm lòng tha thứ cho Hữu Danh, chỉ vì Thiên Ý không muốn ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
"Nói đi, tôi cho anh năm phút!" Cô dựa lên cửa xe, mắt nhìn đồng hồ.
Hữu Danh lập tức nắm bắt cơ hội, hắn bật dậy nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cầu xin.
"Anh...!anh đã chia tay con ả kia rồi.
Sau bao nhiêu việc, anh mới nhận ra tình cảm mình dành cho em là thật lòng.
Anh nhận ra có phải quá trễ không em? Thiên Ý cho anh một cơ hội để sửa sai đi.
Anh xin thề có trời đất làm chứng, nếu sau anh Hữu Danh anh để em đau lòng nữa, thì cho anh chết không nhắm mắt.
Thiên Ý em..."
Thiên Ý vùng ra khỏi bàn tay mà trước kia cô từng mong ước, gương mặt cô lạnh tanh, đạp nát ước vọng hão huyền của Hữu Danh.
"Chơi cỏ ít thôi, động lực nào để anh tin rằng tôi sẽ tha thứ cho một kẻ như anh? Anh không có não hả, hay mặt dày đến mức không biết nhục.
Còn theo tôi một lần nữa, thì tôi báo cảnh sát bắt anh đấy."
"Đừng mà em, Thiên Ý nghe anh nói đi mà! Anh cầu xin em, anh biết anh sai rồi.
Anh biết mình đã đánh mất cơ hội bên em..."
Thiên Ý ngắt lời Hữu Danh: "Anh biết thế là tốt rồi, tôi còn nghĩ anh không biết đấy chứ.
Biết điều thì tránh xa tôi ra."
Thiên Ý mở cửa xe bước vào, mặc cho bao lời cầu xin hàn gắn của Hữu Danh đều vô tác dụng, ý cô đã quyết dù