Thiên Ý gật đầu muốn nói gì đó lời chưa ra khỏi miệng đã trông thấy dáng người quen thuộc, hắn chầm chậm bước tới trước mặt cô, đôi bàn tay lạnh ngắt khóa chặt hai vai cô.
“Cuối cùng thì anh cũng gặp lại em rồi.
Có biết anh đã lo lắng cho em thế nào không?”
Thiên Ý vùng vẫy, cô la lên: “Đồ điên khùng, anh mau buông tôi ra.”
“Không anh sẽ không buông em thêm một lần nào nữa đâu.”
Hữu Danh bóp mạnh hai đầu vai Thiên Ý, như có như không mà than thở.
“Em có biết mấy ngày nay anh đã chạy khắp nơi tìm em không, anh lật tung cả thành phố nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng em.
Vì sao em lại ngốc đến vậy? Gặp chuyện nên tìm anh đầu tiên chứ.
Em theo anh về đi Thiên Ý, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Đối mặt với Hữu Danh Thiên Ý đã không còn chút kiên nhẫn nào, cô kinh tởm đến mức mỗi khi nghĩ đến hắn cổ họng sẽ sinh ra cảm giác nhợn ụa buồn nôn.
“Theo cái đầu anh, nên nhớ chúng ta chia tay rồi, theo dõi người khác như vậy là phạm pháp đấy.”
Cô cương quyết gạt hắn ra khỏi cuộc đời mình.
“Theo dõi và cầu xin càng làm tôi thêm ghê tởm anh hơn, không biết năm đó tôi bị gì mà nhìn trúng người như anh, mỗi khi nghĩ lại đều khiến tôi rất bực.
Xin anh đấy tha cho tôi đi! Anh lấy cái quyền gì mà bắt tôi nghe theo lời anh.”
Thiên Ý đứng dậy bỏ về, cô sửng sốt nhìn vào bàn ăn trong một góc tối, nơi đó phát ra sức uy hiếp khổng lồ.
Ánh mắt người kia quá đỗi nguy hiểm, đôi mắt rực lửa phóng thẳng về người Thiên Ý.
Cô sợ sệt quay mặt đi, cảm giác sợ hãi quen thuộc kia không lẫn vào đâu được, cảm giác bản thân nhỏ bé khi đứng trước tử thần chỉ có một người mang đến, là Phó Mặc.
“Còn tình cảm của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ không đọng lại chút gì trong tâm trí em sao? Anh chỉ phạm một lỗi rất nhỏ thôi mà em.”
Thiên Ý càng tránh né Hữu Danh càng xáp đến gần, hắn muốn chạm vào cô nhưng bị cô lườm nên không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào nữa.
Việc Thiên Ý muốn làm nhất bây giờ là rời khỏi nơi đây, tránh xa ánh mắt dữ tợn mà Phó Mặc dành cho mình.
Có thể nói Thiên Ý đã nhìn thấu tương lai của bản thân tăm tối đến mức nào.
Cô vung tay tát vào mặt Hữu Danh, nặng nề tuôn ra lời cảnh cáo.
“Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh, chúng ta đã chia tay rồi.
Đừng theo tôi nữa, anh sẽ chẳng có kết quả tốt đâu.”
Thiên Ý chạy đi như ma đuổi phía sau, ngay cả nói lời tạm biệt với Nhi Lan cũng không thể.
Về đến nhà Thiên Ý trốn trong phòng chờ đợi cơn cuồng nộ như vũ bão đổ ập lên người mình.
Quả nhiên giống như suy đoán, Phó Mặc mang theo khí thế bức người xuất hiện trước mặt cô, còn chưa đợi Thiên Ý nói gì hắn đã vung tay giáng xuống bạt tai khiến cả người Thiên Ý lảo đảo, mọi thứ trong căn phòng quay cuồng.
Phó Mặc nghiến răng tóm phần tóc sau đầu cô giật ngược về sau, hắn nói:
“Tôi cho cô tự do ra vào ngôi nhà này không phải để cô tìm đến người đàn ông khác.
Có gan làm không có gan nhận à? Thấy tôi sao lại bỏ chạy?”
Thiên Ý nhăn mặt, cảm nhận rõ ràng cơn đau tê dại từ da đầu, cô thử gỡ tay hắn ra nhưng bất thành.
Thiên Ý khó khăn cất lời:
“Không phải vậy đâu, là anh ta tự tìm đến tôi.
Tôi đã cắt đứt quan hệ với anh ta từ rất lâu rồi.”
Phó Mặc hừ lạnh: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
“Không, anh sẽ không tin tôi nhưng anh tin vào phán đoán của mình.”
Ngọn lửa điên dại dưới đáy mắt Phó Mặc dần thu nhỏ, bàn tay tóm tóc Thiên Ý nới lỏng cuối cùng buông ra, hắn xoay lưng bỏ đi để lại nỗi hoang mang lo sợ cho riêng Thiên Ý.
Phó Mặc trở về phòng mình, căn phòng nằm tại lầu bốn, nơi mà mọi người không thể đặt chân tới.
Căn phòng chính là nơi duy nhất Phó Mặc có thể thả lỏng tâm trí, nơi chứa đựng mọi phẫn hận mà hắn chôn vùi bấy lâu nay.
Phó Mặc ngả lưng lên chiếc sofa đen dài, làn khói trắng bao quanh khuôn mặt, che khuất đôi mắt mệt mỏi chán chường mơ màng ẩn hiện trong làn khói.
Thú thật hôm nay hắn được đối tác mời đến dùng bữa, lại vô tình chứng kiến cuộc tranh cãi giữa cô và bạn trai cũ.
Hắn không ngốc, từ hành động thái độ của cô cũng đủ để hắn hiểu đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ là không biết vì sao Phó Mặc lại cảm thấy tức giận, có lẽ vì cô còn để người cũ dây dưa, hoặc chỉ đơn giản là hắn cảm thấy không thoải mái.
Nửa bên mặt bị đánh của Thiên Ý sưng to, dù trải qua một đêm làn da vẫn còn chưa hết đỏ, nhìn gương mặt mình trong gương Thiên Ý buồn rầu lấy tóc che đi.
Theo thói quen hàng ngày cô sẽ giúp dì Xiêm chuẩn bị bữa sáng, ở lối xuống cầu thang cô vô tình đụng mặt Hiển Vinh.
Hiển Vinh hỏi: “Mặt cô làm sao thế?”
Dù đã dùng lấy tóc che mặt nhưng Hiển Vinh vẫn nhìn thấy món quà mà Phó Mặc ban tặng tối qua, Thiên Ý rụt rè phủ lên phần sưng đỏ, né tránh ánh mắt săm soi của Hiển Vinh.
“Không có gì đâu, tôi bị dị ứng nên mặt như vậy.”
“Thật à?”
Thiên Ý quả quyết: “Là thật.”
Thấy cô như không muốn nói Hiển Vinh cũng không ép.
Ngay lúc này chuông điện thoại của Thiên Ý vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình Thiên Ý vội vã bấm