Vào ngày định mệnh Thiên Ý nói chia tay, Hữu Danh đã cho rằng đó là lời bông đùa, hắn chưa từng quỵ lụy trước một cô gái nào, kể cả Thiên Ý.
Dù cô xinh đẹp giàu có đến nhường nào, trong mắt Hữu Danh cũng chỉ là đóa hoa mà hắn vô tình hái được trên đường.
Hắn chưa từng thua dưới tay bất cứ cô gái nào, ngoại trừ Nhi Lan.
Đó là đêm tuyệt vời nhất mà hắn từng có được.
Sau buổi chơi bời cùng đám bạn hư hỏng, Hữu Danh mang theo cơ thể say khướt quay về căn phòng đã thuê trước đó.
Từ phía xa bóng dáng nuột nà, choáng ngợp của cô gái thấp thoáng dưới ánh đèn đường, đã cướp đi hơi thở của hắn.
Cô gái ấy tiến từng bước đến trước mặt Hữu Danh, đôi môi mềm mại mang theo vị ngọt tình ái in lên cánh môi khô nứt, làm sống dậy những khát khao đã chôn vùi.
Ý loạn tình m3, trong cơn say hắn cùng cô gái kia triền miên cả đêm, cả căn phòng bừa bộn chiến tích sau đêm h0an ái.
Chạng vạng sáng, Hữu Danh bừng tỉnh vì cơn đau đầu và chiếc bụng đói, hắn quờ quạng tìm công tắt bật đèn, mở rèm cửa.
Khi ánh sáng ùa vào rọi lên cơ thể [email protected] truồng của nữ giới nằm trên giường, Hữu Danh mới biết cô gái cùng mình lăn lộn đêm qua chính là Nhi Lan, bạn thân của Thiên Ý.
Trong ấn tượng của hắn Nhi Lan là cô gái hiền lành có phần nhàm chán, nếu xét về mặt xinh đẹp Nhi Lan khó lòng lọt vào mặt Hữu Danh.
Nhưng sự thật phũ phàng giáng đòn chí mạng lên người hắn, Nhi Lan là bạn tình tuyệt vời nhất hắn từng trải qua, khiến một kẻ nằm dưới bờ vực chán chường vươn lên đỉnh cao thăng hoa.
Hữu Danh dần chấp nhận sự thật và cả Nhi Lan, đằng nào hắn cũng vừa chia tay đang cần một người ở bên bày trò, trước kia khi quen Thiên Ý cô chưa từng cùng hắn hôn môi, thậm chí đến nắm tay cũng không.
Con người nhạt nhẽo như thế khiến hắn nhiều lần đi tìm thú vui bên ngoài giải tỏa nhu cầu cá nhân.
Bây giờ thì tốt rồi, hắn không cần lén lút tìm thức ăn ngoài, càng không cần lo lắng Thiên Ý sẽ phát hiện.
Bên cạnh có một Nhi Lan mượt mà vừa miệng, hắn cần gì đi tìm nữa?
Những tưởng tháng ngày sung sướng kéo dài bất tận, nào ngờ sau hai tuần qua lại Nhi Lan thủ thỉ vào tai hắn, bảo hắn tìm đến Thiên Ý.
Hữu Danh chấn động, hắn bật dậy quần áo chưa kịp mặc hét vào mặt Nhi Lan:
“Em điên rồi vì sao muốn anh theo con nhỏ đó?”
Nhi Lan cười, vuốt v e ngực hắn: “Em muốn anh làm gì thì làm đi, nhiều chuyện.”
Cô ta đặt lên môi hắn nụ hôn, ngón tay dần chạy dọc xuống bụng dưới tiếp cận em trai nhỏ của Hữu Danh, dưới sự xoa bóp của Nhi Lan em trai lười biếng bật đầu ngồi dậy, tiếp tục công việc “rèn kiếm” vất vả.
Sự quyến rũ mê người đó, tiếng rên yêu kiều đó, tất cả trói chặt tâm trí Hữu Danh.
Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh nóng bỏng của Nhi Lan và cảm giác sung sướng tột đỉnh che mờ hai mắt.
Thôi được muốn hắn theo dõi thì hắn theo dõi, chỉ cần Nhi Lan muốn bắt hắn chết cũng được.
Từ lần Hữu Danh chặn xe Thiên Ý giữa đường níu kéo bất thành, hắn đã không còn mặn mà với công việc bị người cũ chửi bới.
Trước lúc chuẩn bị tụ tập cùng đám bạn, Nhi Lan gửi định vị cùng tin nhắn bảo hắn đến mau.
Hữu Danh nhìn bản thân trong gương rồi thở dài, không cần nói cũng biết cô ta lại muốn hắn quấy rầy Thiên Ý.
Kết quả không làm Hữu Danh và Nhi Lan bất ngờ, Thiên Ý quyết đoán từ chối.
Đêm hôm đó sau khi mặn nồng cùng Nhi Lan, hắn bỏ cô một mình trong phòng, ra ngoài uống rượu đến ba giờ sáng mới quay về.
Cách cửa quán bar chừng hai trăm mét, chiếc xe hơi màu đen uy phong đỗ ở đó chiếm một nửa con đường vốn không quá lớn.
Hữu Danh vừa xuất hiện đèn xe lập tức sáng lên, bánh xe từ từ lăn bánh, người đàn ông mặc vest đen ngồi ở ghế lái cất cao giọng.
“Mau lên xe, tôi đưa cậu về.”
Lúc đó Hữu Danh đã ngà ngà say, hắn không phân biệt nổi người đến là bạn hay thù, nên chẳng ngại ngần gì mà leo lên xe đối phương, từ đó kết thúc cuộc đời.
…
Nhân viên giao hàng mang đến chiếc hộp có in thương hiệu Always bên trên, một thương hiệu có tiếng trong nước.
Cô ngỡ ngàng hỏi nhân viên: “Đây thực sự là đồ dành cho tôi sao? Nhưng tôi nhớ mình không đặt gì mà.”
Nhân viên giao hàng gật đầu đáp: “Cô có thể xem hóa đơn, bên trong còn có cả giấy tờ xác nhận người mua.
Tôi chỉ làm theo lời ông chủ mang đến thôi.”
Biết là mình đang làm khó người ta, Thiên Ý bèn nhận hàng mang hộp đồ vào phòng ngủ.
Trong hộp có chiếc váy trắng, cùng đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, cả size váy và giày đều trùng khớp với cô.
Bên trong còn tờ giấy nhắn, đồ là Phó Mặc mua, hắn bảo cô hãy mặc nó vào tối nay cùng hắn ra ngoài.
Thiên Ý trầm ngâm rất lâu, muốn nói không đi nhưng chẳng dám.
Con người đó ba ngày trước suýt bóp ch3t cô, ba ngày sau thì mua giày và váy, Thiên Ý có thể gọi hành động này là vừa đấm vừa xoa.
Còn vì sao hắn muốn cô ra ngoài cùng thì Thiên Ý bó tay, chỉ sợ Phó Mặc nửa đường nổi điên sỉ nhục cô giữa bàn dân thiên hạ.
Ngay cả lòng tự trọng cũng mất thì Thiên Ý còn sống làm gì?
Dù nghĩ vậy buổi tối cô vẫn khoác lên người chiếc váy Phó Mặc chọn, mang đôi giày cao gót xuất hiện trước mặt hắn.
Không một lời khen, Phó Mặc lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe!”
Thiên Ý phục