Phó Mặc quăng cây gậy đánh golf lên người gã, bật cười mỉa mai.
“Dạy dỗ con trai của ông cho tử tế vào, tránh sau này lại trách tôi hái quả duy nhất trên cây.”
Đợi bóng dáng Phó Mặc vừa khuất dạng sau cánh cửa, nhóm người túm tụm vào có kẻ dùng khăn lau đi vết máu trên người gã, có kẻ vội vã gọi cấp cứu, mỗi người một việc ồn ào đến tận giữa khuya.
Việc đầu tiên hắn làm chính là kéo Thiên Ý ra khỏi nỗi sợ, sau đó lớn tiếng trách mắng.
“Những gì tôi nói em xem là gió thoảng qua tai đúng không? Cho đến hôm nay tôi mới biết giá trị của mình trong mắt em.
Nếu tôi không quay về em định làm thế nào? Dựa vào đâu có thể tự tin sống tiếp?”
Thiên Ý đưa đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn người đàn ông sát khí đầy trời, cô nghẹn ngào đáp: “Nếu hắn làm gì em, em sẽ tự kết liễu.”
“Ngây thơ.”
Phó Mặc kéo cô đến trước gương, kéo chăn vạch ra bên ngực in hằn năm ngón tay.
Hắn ghì đầu cô chạm đến mặt gương, để da thịt Thiên Ý cảm nhận lạnh lẽo.
“Nếu hắn làm gì không cần em tự kết liễu, tôi sẽ ra tay trước.
Em nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ khác sau lưng tôi cười nhạo, rằng con đàn bà của tôi từng bị thằng dơ bẩn nào đó chơi à.”
Thiên Ý cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng.
Cô thừa biết Phó Mặc là người thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để chính mình dính vào vết bẩn dù là nhỏ nhất.
Nhưng khi tận tai nghe được những lời tuyệt tình của hắn, Thiên Ý khó lòng không tổn thương.
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Giọng cô càng nhỏ, tiếng khóc thút thít vang lên khắp căn phòng.
“Tôi không cần những lời xin lỗi đó của em.
Điều tôi cần là em biết nghe lời, chỉ cần em làm tốt muốn gì tôi cũng đáp ứng.”
Hắn bóp cằm Thiên Ý, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Nhưng em đã bao giờ nghe lời tôi chưa? Ngoài cãi lời ra thì em còn biết làm gì? Tôi không cần biết lý do, thứ tôi cần là kết quả.
Giống như hôm nay cái kết em mang đến cho tôi quá bất ngờ.”
Phó Mặc tăng lực tay khiến cằm Thiên Ý như vỡ vụn, hai tay cô bám vào người hắn, đôi lông mày chau lại.
Tấm chăn vì không được kìm giữ nên rơi xuống, phơi bày cơ thể không mảnh vải che thân.
Phó Mặc càng nhìn càng ngứa mắt, hắn lôi cô vào phòng tắm, bật nước đẩy Thiên Ý ra xa.
“Rửa lại cơ thể nhơ nhuốc của mình đi!” Phó Mặc ra lệnh.
Cánh cửa phòng tắm đóng sầm ngăn cách với bên ngoài, Thiên Ý quỳ rạp trên nền gạch cứng ngắc, toàn thân run bần bật.
Tiếng nước hòa cùng tiếng nức nở vô tình trở thành bản nhạc thê lương, cấu xé trái tim người nghe.
Bước ra từ phòng tắm căn phòng lạnh lẽo từ lâu đã không còn bóng dáng Phó Mặc, nhân viên khách sạn nói cho cô biết hắn đã ra ngoài, đêm nay có lẽ sẽ không trở về.
Thiên Ý ngẩn ngơ ngồi nhìn bóng trăng đơn lẻ bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi đến hong khô mái tóc dài ướt sũng, thổi khô nhiều giọt nước mắt trên gương mặt.
Không biết đã là mấy giờ, đèn từ mọi nơi đua nhau tắt ngóm, chỉ sót lại những chiếc đèn đường lẻ bóng chống trọi màn đêm, soi sáng bước chân cô độc.
Cô không nhớ mình đã ngủ như thế nào, mở mắt đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Phó Mặc ngồi trên chiếc ghế đối diện giường, nghiêm túc xem gì đó trong máy tính.
Cô muốn gọi hắn, chỉ là cổ họng khô rát đến phát đau.
Như có thần giao cách cảm Phó Mặc ngẩng đầu cùng lúc đối diện ánh mắt Thiên Ý.
Hắn buông chiếc máy tính trên tay, sải bước về giường.
Phó Mặc khom lưng sờ lên trán Thiên Ý, cảm nhận nhiệt độ đã hạ xuống liền thở phào nhẹ nhõm.
“Em phát sốt tận 39 độ, là tôi đã chăm em suốt ngày nay.
Nói xem có phải đêm qua em không sấy khô tóc trước khi đi ngủ, còn chẳng đóng cửa sổ?”
Lời nói và thái độ của Phó Mặc đã mềm mỏng hơn ngày hôm qua, có thể thấy hắn đã nguôi giận phần nào.
Thiên Ý mím môi, cảm thấy có lỗi