Trong căn phòng lúc này chỉ còn ba người.
Mặc Vân Kính ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối và đan mười ngón tay vào nhau.
Ông ta hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp dừng lại trên người hai người kia, mở miệng nói: “Thật ra, ba nhờ ông cụ Cố kêu mọi người tới đây, ba có chuyện muốn nói với mọi người.”
Đây tựa như là một vở kịch một vai thông thường vậy.
Mặc Vân Kính nói xong, hai người kia đều không có phản ứng gì, cũng không thèm nhìn ông ta một cái.
“Ba biết các con không thể tha thứ cho ba… Dẫu biết được sự tồn tại của các con nhiều năm như vậy, nhưng lại không giúp đỡ các con được gì.
Ba thật là thằng khốn nạn, là do ba bất tài, là…”
“Đủ rồi.
Có chuyện gì thì ông mau nói đi, tôi rất bận, không có thời gian nghe ông sám hối ở đây.”
Mộ Thiển trái lại lại vô cùng bình tĩnh.
Cố Khinh Nhiễm hôm nay đặc biệt cáu kỉnh.
Vẻ mặt của Mặc Vân Kính giật mình, lúng túng không biết phải làm gì.
“Ba…”
Nét mặt của Mặc Vân Kính trở nên sững sờ sau khi nghe Cố Khinh Nhiễm nói vậy, ông ta có chút lúng túng không biết nên nói gì: “Ba biết các con nhất định sẽ không tha thứ cho ba, hơn nữa ba cũng không định cầu xin sự tha thứ của các con.
Nhưng hôm nay ba tới đây là có một thứ muốn đưa cho các con.”
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra từ trong chiếc cặp để bên cạnh một bản hợp đồng và một thẻ ngân hàng, đặt lên bàn và đẩy đến trước mặt Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm.
“Trong khoảng thời gian gần đây ba đã gặp qua mẹ của các con.”
“Thượng Quan Uyển Nhi?”
Mộ Thiển im lặng từ đầu tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Khi nào?”
Có trời mới biết cô ấy đã lo lắng như thế nào sau vụ mất tích lần trước của Thượng Quan Uyển Nhi, cô vẫn luôn cho người đi tìm khắp nơi, nhưng vẫn như cũ đã sáu tháng rồi mà vẫn không có tin tức gì.
“Một tháng trước.”
Mặc Vân Kính đẩy gọng kính và nói.
“Một tháng trước? Vậy tại sao mẹ không liên lạc với tôi?”
Mộ Thiển biết chính xác tình trạng thể chất của Mặc Cảnh Thâm hiện giờ như thế nào, chẳng qua điều trị sẽ mất bao lâu, hay liệu anh có tái phát sau khi khỏi bệnh hay không, cô chưa có thời gian để hỏi về những điều này.
Ai biết rằng người này vừa mới xuất hiện lại đã biến mất.
“Bà ấy ……”
Mặc Vân Kính nói một câu liền dừng lại, thở dài một tiếng: “Bà ấy có một vài việc không thể bỏ mặc được, vì vậy đã nhờ ba đến với các con.”
“Mới một tháng trước hai người đã gặp nhau.
Chẳng lẽ hơn hai mươi năm qua hai người vẫn luôn liên tục gặp mặt nhau sao?”
Linh tính mách bảo Mộ Thiển rằng chuyện này hoàn toàn không phải chỉ đơn giản này.
Câu hỏi của cô khiến Mặc Vân Kính ngạc nhiên, nhưng sau đó mỉm cười: “Con quả thực rất thông minh.”
“Thông minh cái gì? Vậy hai người rốt cuộc có ý gì? Coi chúng tôi như quân cờ hay là đồ chơi hả? Rõ ràng là ở ngay bên cạnh chúng tôi mà còn trốn tránh, hai bỏ mặc hai chúng tôi còn nhỏ tuổi mà phải chịu đựng nhiều như vậy? Căn bản là không xứng đáng làm ba mẹ.
Nếu ngay từ đầu không muốn nuôi dạy con cái, thì ngay từ đầu đã không nên sinh ra chúng ta!!”
Cố Khinh Nhiễm lúc này đang dựa vào ghế sô pha liền ngồi thẳng dậy, trừng mắt tức giận.
Sau khi giọng anh vang xuống, phòng làm việc đặc biệt rơi vào trạng thái im lặng trong ngắn ngủi, không ai dám lên tiếng điều gì.
Mãi một lúc lâu sau đó, Mặc Vân Kính mới gật đầu nói: “Có lẽ con nói đúng.
Uyển Nhi và ba đã không làm tròn trách nhiệm của mình với tư cách là ba mẹ.
Đó là lỗi của chúng ta.”
Ông ta mở miệng nói “chúng ta”, điều này cho thấy quan hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính rất tốt.
Mộ Thiển ánh mắt lóe lên, cô ngồi tước móng tay một cách nhẹ nhàng, mí mắt hơi rủ xuống, như đang trầm tư điều gì.
“Nếu hai người đã rõ hai người không xứng làm ba mẹ chúng tôi, hiện tại chúng tôi đều đã trưởng thành rồi, còn cần gì phải xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa?”
“Đúng, là ba không xứng.
Nhưng con không thể nói như vậy với Uyển Nhi được.
Năm đó vì các con, Uyển Nhi phải chịu đựng chịu tội, những gì bà ấy trải qua, ba đều đã chứng kiến tận mắt.”
Mặc Vân Kính không thể chấp nhận những lời buộc tội của Cố Khinh Nhiễm nói về Thượng Quan Uyển Nhi như vậy.
Thái độ bao che cho Thượng Quan Uyển Nhi của ông ta khiến Mộ Thiển có phần mơ hồ.
“Tôi muốn biết ông đã thờ ơ với chúng tôi nhiều năm như vậy, hoặc có thể nói là ở Hải Thành mọi người trong gia tộc Mặc luôn xem ông là người tồi tệ nhất, tại sao Thượng Quan Uyển Nhi vẫn dành tình cảm cho ông như vậy? Có phải ông đang giấu giếm bọn tôi chuyện gì?”
Ý tưởng xem ra khá đơn giản như thế, nhưng Mộ Thiển cảm thấy Mặc Vân Kính dường như không phải là kẻ phế vật vô dụng.
Bởi vì cô đã gặp Thượng Quan Uyển Nhi và biết tính