Phương Nhu nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu trên giường, trong lòng không khỏi có hơi bối rối.
Cô ấy vừa mới sinh con, vẫn chưa thể quan hệ với anh ta.
Cô ấy lập tức quay người đi phòng bếp.
Không lâu sau thì bưng một bát canh giải rượu đi vào.
“Nấu cho tôi…”
Khi đi vào phòng ngủ, còn chưa nói xong thì phát hiện Thích Ngôn Thương đã ngủ say trên giường.
Cúi đầu nhìn bát canh đang bưng trên tay kia, khói nghi ngút, nóng bỏng tay, lại có vẻ dư thừa như thế.
Phương Nhu đặt canh lên đầu giường, muốn rời khỏi phòng ngủ, nhưng thấy Thích Ngôn Thương chưa đắp chăn, bèn đi tới kéo chăn giúp anh ta đắp lên người.
Kết quả chăn vừa đắp lên trên người của người đàn ông thì người đàn ông một tay kéo lấy cánh tay cô ấy, tay còn lại xốc chăn lên, động tác thành thạo mà lại rất nhanh kéo cô vào trong chăn.
“Nằm ngủ với anh một lúc.”
“Tôi còn phải ngủ với Tiểu Thang Viên…”
“Có bà vú và người giúp việc là đủ rồi.”
Mùi rượu nồng nặc tràn tới phả vào mặt, mùi hương có hơi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Phương Nhu nhíu mày, đưa tay chắn trước mũi.
“Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?”
Cô ấy thật sự có hơi không quen với mùi rượu nồng nặc nặng mùi như vậy.
“Không nhiều lắm, không… nhiều… lắm…”
Nói dứt lời, người đàn ông đã ngủ.
Nằm trong vòng tay anh ta, nghe thấy tiếng thở đều đặn, ban đầu Phương Nhu có hơi không thích ứng được, nhưng qua một lúc thì cảm thấy vẫn có thể chịu được.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng khóc của Tiểu Thang Viên.
Phương Nhu muốn ngồi dậy xem con, động người một cái mới phát hiện đã bị người đàn ông ôm rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích được chút nào.
“Thích Ngôn Thương, tôi phải đi xem Tiểu Thang Viên, anh buông tôi ra.”
“Đừng động đậy, nằm ngủ với tôi một lúc.”
Người đàn ông lẩm bẩm, trong giọng điệu mang theo vài phần không hài lòng.
Phương Nhu dùng đủ mọi cách nhưng đều không được, đành phải nằm với anh ta một lúc.
Vì vừa mới sinh con, giấc ngủ dạo gần đây của cô ấy không tốt lắm.
Cứ nằm như thế vậy mà lại thật sự ngủ luôn.
Khi vừa tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc: “Cậu Thích, cô Thích, đã đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ồ, được, được, ra ngay đây.”
Phát hiện Thích Ngôn Thương không ôm lấy cô ấy, Phương Nhu lập tức ngồi dậy.
Kết quả một cánh tay đã ôm lấy eo cô.
“Nằm với tôi một lúc.”
Thích Ngôn Thương trước đây lạnh lùng cao quý, không để ai vào trong mắt, không ngờ lúc này lại trở nên có hơi… bám người?
Thật khó tin từ “bám người” này cũng có thể dùng để nói về anh ta.
Phương Nhu có chút bất lực.
Khi cô ấy đang do dự hay là nằm với anh ta một lúc thì người đã bị Thích Ngôn Thương kéo ngã xuống giường.
Nằm được một lúc, thấy Thích Ngôn Thương không có phản ứng gì, Phương Nhu không nhịn được muốn dậy.
Kết quả cô ấy chỉ mới nhúc nhích một cái, đã lại bị ấn trở lại.
Người phụ nữ nhỏ hơi nhíu mày, tự nhiên có hơi nổi nóng.
“Thích Ngôn Thương, anh tỉnh rồi đúng không?”
Đã ngủ lâu như vậy, anh ta đã tỉnh cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu đã tỉnh còn cố ý kéo cô ấy ngủ cùng, đây rõ ràng là cố tình làm như vậy.
“Sao nào, bảo em ngủ cùng tôi một lúc cũng không được à?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới bên tai.
Vì đầu cô ấy tựa vào chỗ ngực người đàn ông nên cô ấy gần như có thể cảm nhận được tiếng rung động nhỏ phát ra từ lồng ngực người đàn ông.
Phương Nhu mím môi, di chuyển cơ thể, ngước mắt nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang lười biếng nhắm mắt.
“Tôi… đói rồi.”
Ngẫu nhiên kiếm một lý do.
“Là đói rồi hay là sợ rồi?”
Thích Ngôn Thương chậm rãi mở mắt, giương mắt nhìn khuôn mặt cô ấy, hơi nâng cằm cô ấy lên, bốn mắt đối nhau.
“Có phải em nên cho tôi một lý do hợp lý về chuyện tối qua không?”
“Hôm… hôm qua?”
Phương Nhu bất giác nuốt nước bọt.
Dường như không biết nên giải thích thế nào với Thích Ngôn Thương, sự không chắc chắn lóe lên trong đôi mắt, cô ấy lúng túng cười: “Cái đó..
hôm qua tôi thật sự… xin lỗi.”
Ngoài nói xin lỗi ra Phương Nhu cũng không biết nên giải thích sao về hành động thiếu não của mình.
Ai mà biết được bản thân lại ngốc nghếch làm ra chuyện hồ đồ như thế?
Bây giờ nghĩ lại, Phương Nhu cảm thấy chuyện hôm qua chắc chắn là não đã bị kẹp cửa.
“Một câu xin lỗi là xong à?”
“Vậy anh muốn thế nào? Tôi sai thì đã sai rồi.”
Cô ấy cắn môi, cố lấy can đảm để phản bác lại.
Căng thẳng, căng thẳng vô cùng.
Hai tay nắm chặt vào nhau, sợ tới mức