“Đúng rồi Thâm à, chuyện này ngàn vạn lần anh đừng để hai đứa trẻ biết, em sợ chúng…”
“Anh biết mà, anh không có nói gì với chúng cả.”
Điều mà Mộ Thiển lo lắng cũng chính là điều mà Mặc Cảnh Thâm đang lo lắng, làm sao anh có thể không quan tâm đến cảm xúc của cô được.
“Em cứ yên tâm ở đây mà điều trị, mọi việc khác đã có anh lo rồi.”
Ai mà biết được, ngay khi anh vừa nói xong Mộ Thiển chống vào giường rồi ngồi dậy, nhướng mày nhìn Mặc Cảnh Thâm, nghiêm túc: “Đúng rồi, Ông cụ Cố, Ông cụ Cố sao rồi?”
Hôm nay định qua thăm Ông cụ Cố nhưng đột nhiên lại phát bệnh.
Bây giờ cũng không biết là đã hôn mê trong bao lâu mà biết được tình hình của Ông cụ Cố.
“Anh đã cử người qua thăm hỏi tình hình của Ông cụ Cố rồi.
Bây giờ ông ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê.
Bác sĩ nói… qua vài ngày tới sẽ tốt hơn.”
Thực ra bác sĩ nói tình hình không mấy khả quan lắm nhưng Mặc Cảnh Thâm lo lắng cô sẽ suy nghĩ nhiều nên không dám nói ra.
“Còn về Lục Thất nữa.
Trước đây anh ta là người của FE vậy tại sao lại ra tay với Ông cụ Cố? Không phải anh nói người của FE rất trung thành sao?”
Mộ Thiển thực sự tin những gì Mặc Cảnh Thâm đã nói trước đây và cũng rất tin tưởng những người ở FE.
Suy cho cùng thì Chanh Tử và Dật Phong là người được sắp xếp bên cạnh cô ấy không những đều rất tận tụy mà còn rất trung thành.
“Đúng vậy, người của FE rất trung thành.
Nhưng Lục Thất là một ngoại lệ.
Người ở FE hầu hết đều không có người nhà bởi vậy họ sẽ không phản bội chủ nhân vì họ không bị đe dọa.
Nhưng Lục Thất là một ngoại lệ, sau khi anh ta gia nhập vào FE thì trong một lần anh ta đột nhiên tìm thấy mẹ ruột của mình.
Kết quả…”
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
“Ý của anh là…”
Mộ Thiển nhíu mày, giữa lông mày hiện lên một tia u ám: “Anh ta đã bị người khác lợi dụng sao?”
Cô ấy thở dài: “Là do em không tốt.”
Ngồi được một lúc Mộ Thiển có chút mệt mỏi: “Em muốn nằm xuống một lát.”
“Để anh đỡ em.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy vòng tay ôm cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và đắp chăn cho cô: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều có anh rồi.”
“Nhưng em vẫn rất lo cho Ông cụ Cố.
Nếu không phải bởi vì em sắp xếp người bảo vệ cho Ông cụ Cố thì Lục Thất cũng không có cơ hội để ra tay với ông ấy.”
Mọi thứ đến quá nhanh, nhanh chóng đến mức làm mất cảnh giác.
“Anh đã cho người đi xử lí rồi, bên phía Ông cụ Cố anh cũng đã sắp xếp người bảo vệ ông ấy rồi.
Em yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa đâu.”
Những lời của Mặc Cảnh Thâm nói khiến Mộ Thiển thấy rất nhẹ nhõm, cô gật đầu rồi không nói gì nữa.
Nằm được một lúc thì thấy buồn ngủ sau đó cô ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cô đã ngủ rất say Mặc Cảnh Thâm liền xoay người rời khỏi phòng, một lúc sau trên hành lang xuất hiện một người.
Người đó chính là ―― Ảnh.
“Thiếu chủ.”
Như mọi khi Ảnh mặc đồ đen và đội mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh ta.
Đặc biệt là với chiếc mặt nạ che kín mặt chỉ để lộ một đôi mắt.
“Từ bây giờ trở đi tôi muốn anh trông coi Thiển.
Nếu như cô ấy rời khỏi bệnh viện hay gặp phải bất cứ chuyện gì tôi sẽ hỏi tội anh.”
“Vâng thưa thiếu chủ.”
Ảnh gật đầu rồi đứng ở cửa phòng như một người máy.
Trong tất cả những người bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thì anh ta là người được tin tưởng nhất, hay nói cách khác anh ta là người có năng lực mạnh nhất trong số tất cả những người bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.
Cho dù Dật Phong có tới thì cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Mặc Cảnh Thâm rất yên tâm đem Mộ Thiển giao cho anh ta.
“Trời đất, đây là ai vậy?”
“Boss, anh ta là ai vậy?”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bước ra Hàn Triết và Cẩm Dung lập tức đi tới có điều họ nói năng cẩn thận, ngay cả giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, lập tức ra lệnh cho Hàn Triết: “Bây giờ Mặc Viên đang ở đâu?”
Anh ấy không trả lời câu hỏi của hai người họ mà chất vấn tung tích của Mặc Viên.
“Boss… anh có dự định gì?”
Hàn Triết nghiêng đầu liếc nhìn Cẩm Dung ở bên cạnh, bản năng nói với bọn họ rằng Mặc Cảnh Thâm nhất định phải có chuyện gì đó,