“Có vấn đề gì thì nói sau đi.”
Mặc Cảnh Thâm cũng chẳng tính toán gì với anh ta: “Hiện tại chuyện quan trọng nhất là sức khỏe của Thiển, những cái khác tôi không muốn quan tâm, càng không dư thời gian chăm chút, Thiển bình an vô sự mới là điều tốt nhất.”
“Vô nghĩa, ai mà không biết cơ chứ?”
Cố Khinh Nhiễm nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Đúng rồi, ông già nhà họ Cố, chắc chắn ông ta biết mọi chuyện, đến hỏi ông ta là lẹ nhất.
Có lẽ ông ta biết cách liên lạc với Thượng Quan Uyển Nhi.”
Ngày hôm qua anh ta muốn gọi điện thoại cho Mộ Thiển vì muốn báo với cô ông cụ nhà họ Cố bị thương rồi.
Chỉ là bị việc xảy ra làm gián đoạn, sau đó anh ta cũng quên mất chuyện này.
“Ông cụ Cố đó hiện vẫn đang hôn mê, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.”
“Sao có thể như vậy chứ? Đúng rồi, còn một người nữa.”
“Ai?”
“Đứa con thứ ba của nhà họ Mặc, Mặc Vân Kính.”
Nếu không phải bất đắc dĩ, Cố Khinh Nhiễm tuyệt đối sẽ không đề cập đến Mặc Vân Kính, bởi vì đại cảm thấy người này không hề xứng đáng làm ba của bọn họ.
Nhưng Mộ Thiển hiện đang nằm trên giường bệnh, sống chết không rõ, không thể chậm trễ nữa.
“Mặc Vân Kính?”
Mặc Cảnh Thâm híp mắt lại, nắm chặt tay Mộ Thiển tự hỏi: “Sao tôi lại quên mất ông ta nhỉ?”
Mặc Vân Kính là ba của Mộ Thiển, chuyện của Mộ Thiển ông ta đã biết từ lâu.
Chẳng qua anh chưa từng can thiệp vào chuyện này, cũng không có hỏi đến nên khi Mộ Thiển xảy ra chuyện anh mới quên bẵng Mặc Vân Kính.
“Bây giờ tôi đi tìm ông ta.”
“Tôi đi với anh!”
Vì Mộ Thiển, cho dù Cố Khinh Nhiễm không thích Mặc Vân Kính tới đâu cũng không thể không đi một chuyến.
Hai người đứng dậy, Mặc Cảnh Thâm lo lắng nhìn thiên hạ trên giường một lần, cuối cùng mới theo Cố Khinh Nhiễm rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh có một bóng người canh gác.
Cố Khinh Nhiễm nhìn cái người đàn ông mặc vest đen từ trên xuống dưới kia, đôi mũ và đeo cả khẩu trang, vẻ mặt hoài nghi: “Em gái tôi đang nằm bên trong, anh chỉ để lại một người canh chừng?”
“Anh đừng xem thường cậu ta.”
Mặc Cảnh Thâm không thèm để ý phản ứng của Cố Khinh Nhiễm, huống chi một người canh gác này chỉ là “ngụy trang” mà thôi, trên tầng này có rất nhiều người đang nấp trong tối bảo vệ Mộ Thiển.
Người phụ nữ của mình, đương nhiên không thể lại khiến cô ấy bị thương lần nữa.
Một lần thì thôi đi, Mặc Cảnh Thâm anh sẽ không phạm lại cùng một lỗi hai lần.
“Được rồi được rồi, Mặc Viên đang trọng thương nằm viện, chắc là không có ai đủ uy hiếp đến Thiển nữa đâu.
Chúng ta nhanh đi tìm Mặc Vân Kính thôi.”
Cố Khinh Nhiễm nói.
Hai người cùng vào thang máy đi xuống lầu, lái xe thẳng đến nhà của Mặc Vân Kính.
Mặc Vân Kính tuy là người thứ ba của nhà họ Mặc nhưng từ khi ông ta có gia đình của mình thì đã dọn ra ở riêng.
Lái xe khoảng nửa canh giờ cuối cùng cũng đến biệt thự.
Đây là một khu biệt thự tổng hợp, khi Mặc Cảnh Thâm lái xe vào thì hơi mông lung.
“Sao không đi tiếp?”
Cố Khinh Nhiễm hỏi.
“Tôi không biết ông ta sống ở đâu.”
Đúng thế, anh chỉ mặt Mặc Vân Kính sống ở chỗ này nhưng lại không biết chính xác Mặc Vân Kính ở tại tòa nào.
“Tôi…”
Cố Khinh Nhiễm không nói nên lời, thấy Mặc Cảnh Thâm bấm một dãy số vào điện thoại, anh lựa chọn im lặng.
Di động reng reng vang lên, kêu một lúc sau cũng không có ai nghe máy.
Mặc Cảnh Thâm lại tiếp tục gọi lại lần nữa, nhưng cũng không có ai bắt máy.
Mãi đến lần thứ ba đối phương mới tiếp điện thoại.
“Ai vậy?”
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh khàn khàn, hình như đối phương đang ngủ.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm chủ động gọi điện cho Mặc Vân Kính.
“Chú ba, tôi là Cảnh Thâm, đang ở ngay tiểu khu của chú, có chuyện muốn tìm chú, chú có thể ra đây không?”
“Cảnh Thâm hả, có chuyện gì mà gấp vậy?”
“Bây giờ Thiển đang hôn mê bất tỉnh, bác sĩ không tìm được nguyên nhân, tình trạng bình thường khác nghiêm trọng, lúc đi đường sẽ choáng váng, nôn mửa.
Tình huống của cô ấy không ổn lắm, tôi cần tìm Thượng Quan Uyển Nhi gấp.”
Mặc Cảnh Thâm lời ít ý nhiều, nói thẳng dụng ý của mình khi đến đây.
Dù sao Mộ Thiển cũng đang rất gấp, anh không