“Hả?”
Vẻ mặt của Phương Nhu toàn là vẻ ngỡ ngàng nhìn sang cô, đôi mắt trong suốt đó của cô ấy chứng minh rằng nghi ngờ của Mộ Thiển không sai.
Mộ Thiển đành vỗ trán của mình một cái.
“Em cho chị coi thử tin tức.
”
Để cô nói lại từ đầu, cô nói không rõ ràng cho lắm, dứt khoát lấy điện thoại tìm kiếm ra một trang mạng, đưa tới trước mặt của Phương Nhu, để bản thân cô ấy coi.
Phương Nhu bối rối cầm qua điện thoại, chữ đầu tiên đập vô mắt, thì khiến tròng mắt của cô ấy thoáng chốc co rút lại.
Bỗng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thiển.
“Nghiêm túc xem.
” Mộ Thiện mỉm cười.
Phương Nhu thế mới nghiêm túc xem những tin tức này, nhìn thấy tiêu đề kinh động ở trên các giới truyền thông mạng thêm đỏ thêm đậm để thu hút ánh nhìn.
Trong đó giải thích chi tiết Thích Ngôn Thương vì một cô gái lọ lem, bị nhà họ Thích đuổi ra ngoài, thậm chí Ông cụ Thích còn xuống thông điệp ở toàn cả Hải Thành, tất cả mọi người đều không được giúp đỡ Thích Ngôn Thương.
Thế này là muốn hoàn toàn cắt đứt hết đường lui của Thích Ngôn Thương.
Nhìn thấy những tin tức này, trong đầu của Phương Nhu đột nhiên nhớ lại một số chuyện.
Đột nhiên từ biệt thự dọn đến nhà trọ, người giúp việc trong nhà cũng không cần nữa, mỗi buổi tối Thích Ngôn Thương đều uống say xỉn, trong mày mắt cũng thêm vài phần nghiêm túc và phiền não.
Những thứ này cô ấy đều chưa phản ứng lại được, nhưng mà hiện nay kết hợp lại với tin tức trước mắt, cô ấy cuối cùng mới hiểu ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.
Vừa mới xem xong tin tức, khoé mắt của cô ấy bỗng đỏ hoe, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
Bàn tay đang cầm điện thoại hơi run rẩy, nước mắt mông lung nhìn sang Mộ Thiển.
“Đây là thật chứ?” Môi đỏ của cô ấy run nhẹ, không dám tin được hỏi rằng.
“Chị đã nhìn thấy rồi.
” Mộ Thiển buông tay.
Phương Nhu không kiềm chế được gào khóc ra tiếng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm xúc mãnh liệt không ngừng đập vào cơ thể của cô ấy, khiến cô ấy nhất thời hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Mộ Thiển than thở, bước lên trước muốn ôm cô ấy an ủi.
Bùng…
Cửa phòng bệnh bị dùng sức đẩy ra, vẻ mặt của Thích Ngôn Thương căng thẳng xông vào.
Nhìn thấy Phương Nhu khóc sướt mướt, cả khuôn mặt thoáng chốc u ám như nước, ba bước gộp thành hai bước đến bên cạnh Phương Nhu, ôm cô ấy vào lòng, ánh mắt như dao bắn sang Mộ Thiển.
“Cô làm cái gì rồi?” Giọng điệu của anh ta lạnh lùng.
“Cậu muốn làm gì?”
Mặc Cảnh Thâm đi theo đằng sau của Thích Ngôn Thương, đứng bên cạnh Mộ Thiển, hiện ra tư thế đối lập với Thích Ngôn Thương.
Mộ Thiển không nói nên lời mắt trợn trắng, kéo Mặc Cảnh Thâm kêu anh thả lỏng xuống.
Ngón tay thon dài chỉ vào điện thoại trong tay của Phương Nhu, trang tin tức trên đó còn chưa tắt đi, Thích Ngôn Thương thoáng chốc thì nhìn thấy rồi.
Toàn thân vì thế cứng đơ, khí thế lạnh lùng khắp người thoáng chốc thay đổi, vẻ mặt cứng nhắc, buông Phương Nhu ra, quay người muốn rời khỏi.
“Anh đừng đi.
”
Phương Nhu khóc sướt mướt, lần đầu tiên chủ động kéo lại bàn tay của Thích Ngôn Thương, giọng điệu nghẹn ngào.
“Đi thôi.
”
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Thiển chọt chọt cánh tay của Mặc Cảnh Thâm, nở nụ cười trêu đùa nhìn sang cửa.
Mặc Cảnh Thâm nhếch mày, cho Thích Ngôn Thương một cái ánh mắt, nghe lời rời khỏi.
Bầu không khí trong phòng bệnh ngưng tụ, ngón tay thon dài trắng tinh đặt lên cánh tay khoẻ mạnh màu đồng cổ.
“Kéo tôi làm gì?”
Giọng điệu của Thích Ngôn Thương gượng gạo, giữa mày mắt thấp thoáng có một chút ngượng ngùng khó xử.
Bị nhà họ Thích đuổi ra ngoài, tất cả đường đi bị phong toả, tình hình khó khăn cùng đường bí lối, hoàn toàn sạch sẽ hiện ra trước mặt của Phương Nhu.
Khốn cùng như thế này, là anh ta chưa từng có qua.
Anh ta không dám tưởng tượng, Phương Nhu biết được mọi thứ này, sẽ phản ứng như thế nào?
Chế giễu, khinh bỉ hoặc sẽ cảm thấy mình không đáng để cô ấy đi theo?
Anh ta âm thầm nắm chặt đấm tay, cằm dưới co chặt, cơ bắp căng chặt, chờ đợi tuyên án cuối cùng.
“Những tình trạng này, tại sao anh không nói với tôi?”
Bất chấp kháng cự của anh ta, đôi tay của Phương Nhu ôm chầm cánh tay của anh ta, khuôn mặt nở nụ cười đầy vệt nước mắt, tình cảm nồng nàn nhìn anh ta.
Cặp mày đậm của anh ta nhíu chặt, hơi mất kiên nhẫn.
“Cô không cần phải biết.
”
Lại là giọng điệu gượng gạo không tình cảm có sự từ chối nồng nặc thế này.
Nếu như là trước đây, Phương Nhu chắc chắn cho rằng anh ta thế này là chê cô ấy phiền, nín lại không dám hỏi nữa.
Nhưng mà hiện nay, có nền tảng Thích Ngôn Thương vì cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà, trước mặt của Ông cụ Thích, thừa nhận anh ta sẽ không từ bỏ mình, cô ấy đã có đủ dũng khí rồi.
“Nhưng mà tôi muốn biết.
”
Ánh mắt bị nước mắt rửa sạch qua của cô ấy, trong sáng lại cố chấp.
Thích