Lần đầu tiên trong đời cầm khăn lau làm vệ sinh, Thích Ngôn Thương vừa mới bắt đầu vẫn còn hơi chống đối.
Nhưng nhìn thấy Phương Nhu lau được một lúc, thì bắt đầu đúng dậy đấm lưng rồi.
Hiểu được với sức khoẻ của cô ấy mà nói, công việc như vậy vẫn là rất mệt.
Hành động của anh ta bỗng trở nên nhanh hơn, mọi sự khó chịu trong lòng cũng biến mất rồi.
Chẳng qua là làm vệ sinh thôi mà? Thích Ngôn Thương anh ta còn có thể làm không tốt?
“Em về phòng ngồi đi, anh làm được rồi.
”
Vẻ mặt của anh ta toàn là chê bai, đẩy Phương Nhu đến một trong hai phòng ngủ đóng chặt cửa phòng đó, đấy là sạch sẽ.
Vừa mới đi vào, thì Thích Ngôn Thương phát hiện một tấm ảnh của người phụ nữ trung niên trên bàn thờ.
Cơ thể của anh ta đột nhiên cứng đờ, anh ta rất quen thuộc tấm ảnh này, anh ta nghe mẹ nhắc qua rất nhiều lần về người phụ nữ này, mình cũng sống qua với bà ta một khoảng thời gian rất dài.
Chỉ là…
“Ngôn Thương…”
Thấy vậy, bàn tay nhỏ của Phương Nhu nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của anh ta, thăm dò gọi một tiếng.
Thích Ngôn Thương hít thở sâu.
“Không sao, đều đã qua đi rồi.
”
Anh ta nói như thế, dặn dò cô ấy một câu, thì quay người ra ngoài tiếp tục làm việc rồi.
Phương Nhu đến gần bàn thờ, đưa tay sờ tấm hình ghi chép lại gương mặt tươi tắn, giọng nói vui vẻ của Thôi Cảnh Lam.
“Mẹ ơi, con về rồi.
”
Lời lẽ về nhà giống như mọi khi, không có nhận được câu trả lời quen thuộc.
Phương Nhu hơi đau buồn, khoé mắt thoáng chốc đỏ hoe rồi.
Một mình đứng trước bàn thờ, nhìn tấm hình rất lâu, mới từ từ bình phục lại tâm trạng của mình.
Cơ thể vừa mới sinh xong em bé, thật sự là yếu ớt quá.
Chẳng qua là đơn giản dọn dẹp mà thôi, thì lưng bắt đầu chịu đựng không nổi rồi.
Cô ấy dựa vào giường ngồi xuống, đột nhiên, cảm thấy có vật gì đó vướng phải.
Vén tấm ga giường lên, bất ngờ nhìn thấy một quyển sổ nhật kí lớn bằng bàn tay dưới đó.
Phương Nhu rất là ngạc nhiên, cô ấy trước giờ không biết Thôi Cảnh Lam lại tồn tại một quyển nhật kí như vậy.
Đáy màu đen viền màu vàng kim, ngón tay sờ được một ít vết tích gồ ghề.
Lật qua xem, ở trên chỗ lõm xuống có khắc một chữ “Thích”.
Cô ấy kinh ngạc, liền kêu Thích Ngôn Thương vào đây.
“Ngôn Thương, anh qua đây cái.
”
“Sao vậy?”
Thích Ngôn Thương đi vào, ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy quyển sổ nhật kí trong tay của Phương Nhu, tròng mắt co lại.
“Cái này là vật của nhà anh chứ?”
Từ vẻ mặt của anh ta, thì Phương Nhu biết đáp án rồi.
Thích Ngôn Thương gật đầu.
“Mẹ anh thì thích ở trên đồ vật sử dụng hằng ngày của nhà anh, đánh dấu hiệu của riêng nhà anh lên.
Quyển sổ nhật kí này, chắc là một đợt sổ nhật kí mà mẹ anh đi đặt làm khi anh sáu tuổi.
”
Cầm qua quyển sổ nhật kí, vẻ mặt của anh ta nhớ nhung nhẹ nhàng vuốt ve.
Phương Nhu hiểu được, anh như thế này là đang thông qua sổ nhật kí tưởng nhớ mẹ của anh ta.
Ánh mắt của cô ấy phức tạp nhìn sang hình ảnh trên bàn thờ, mẹ rời khỏi nhà họ Thích rất lâu rồi, tại sao vẫn để lại một quyển sổ nhật kí như vậy?
“Sổ nhật kí dùng qua, anh muốn xem thử.
”
Bút lực của người sử dụng sổ nhật kí chắc là hơi nặng, quyển sổ này vừa nhìn thì biết là được sử dụng qua rồi, tuy dùng không nhiều.
Nhưng tại vì quyển sổ nhật kí này là của Thôi Cảnh Lam, anh ta muốn xem vẫn phải xem ý kiến của Phương Nhu.
Trong lòng của anh ta cũng có chút lo sợ bất an, lỡ như…thứ trong đó ghi chép là một số chuyện không tốt.
Ví dụ như: Nguyên nhân cái chết của mẹ Thích Ngôn Thương?
Vẻ mặt của Phương Nhu u ám buồn bã, nói thầm: “Em biết ngay mà, mẹ em bản tính hiền lành, sao có thể hại người chứ?”
Cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, Phương Nhu cũng không tin rằng Thôi Cảnh Lam sẽ giết người.
Hai người cùng nhau cẩn thận mở quyển sổ nhật kí ra.
Nét chữ trong quyển sổ nhật kí thật ra không dễ coi, với lại vì lực xuống bút nặng quá, từng chữ viết ra cho người ta cảm giác rất cứng đờ.
Nhưng mà thế này cũng không ảnh hưởng hai người đọc.
Trong đó vừa mới bắt đầu đều là ghi Thôi Cảnh Lam bị Lan Tuệ Nguyệt dẫn về nhà họ Thích, Lan Tuệ Nguyệt chăm sóc cho bà ta nhiều như thế nào, bà ta cảm kích Lan Tuệ Nguyệt nhiều như thế nào.
Ghi chép lại mọi thứ bà ta ở nhà họ Thích, cũng có ghi chép lại một số thành viên của nhà họ Thích.
Tuy rất lặt vặt, nhưng tình cảm mãnh liệt đó lại gần như xuyên giấy mà ra.
“Em nói mà, mẹ em không thể nào hại người đâu.
”
Phương Nhu có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và biết ơn chứa chan trong lòng của Thôi Cảnh Lam, chính vì vậy, liên tưởng đế cô ấy bị hiểu lầm là con gái của kẻ vong ơn bội