“Phương Nhu, chúng ta cũng hãy đến sự kiện thời trang xem một chút, nhân tiện mua vài bộ.
”
Thích Ngôn Thương đang cầm điện thoại trên tay, bên trên màn hình đều là kiểu dáng quần áo, anh ta một bên nhìn một bên đánh giá Phương Nhu, ánh mắt nóng rực.
“Em mua để làm gì?”
Phương Nhu đang cho con bú sữa mẹ, nghe được lời đề nghị của anh ta vẻ mặt mù mờ.
Mộ Thiển mơ hồ cảm giác được hẳn là Mặc Cảnh Thâm nói gì đó, nghi hoặc nhìn về phía anh, Mặc Cảnh Thâm chỉ cười cười.
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.
”
Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía Mộ Thiển, ánh mắt dường như muốn nghe được ý kiến của cô.
“Tại sao bỗng nhiên muốn tham gia hoạt động này?”
Mặc Cảnh Thâm cũng không phải một người dễ dàng cảm thấy hứng thú với một cái gì đó.
“Tùy ý nhìn xem.
”
Mặc Cảnh Thâm đơn giản trả lời, nhưng câu trả lời này làm cho người ta càng thêm nghi hoặc.
Mộ Thiển cùng Phương Nhu đồng thời liếc nhìn nhau, hai người họ đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.
Cố Khinh Nhiễm mơ hồ cảm thấy điều gì đó, nhìn lên ý đồ tìm hiểu tin tức, nhưng ánh mắt của mấy người anh em thân thiết của anh ta chính là muốn biểu đạt ý dù sao cậu cũng không đi thì tránh xa ra.
Cố Khinh Nhiễm tức giận lôi kéo Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đệ đơn khiếu nại, nhưng lại khiến Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cảm thấy hứng thú.
Do đó, chuyến đi lần này đã được đặt ra như Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương mong muốn.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, đến ăn cơm.
”
Người đầu bếp lớn tiếng nói với mọi người, mọi người tập trung lại và bắt đầu ăn tối.
Sau bữa tối, Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu về nhà, còn Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương ở lại biệt thự Ngự Cảnh qua đêm.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau.
Vừa mới ăn sáng xong, Mộ Thiển đang định đưa Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo đi tham gia một hoạt động, người giúp việc đến báo nói có người tới.
“Mời vào.
”
Mặc Cảnh Thâm khi nãy thần sắc vẫn còn thoải mái, lập tức lạnh mặt.
“Đừng phản ứng như vậy, có thể là chuyện tốt.
”
Mặc Cảnh Thâm ý vị thâm trường nhìn cô một cái, khóe miệng cứng ngắc khẽ động một chút.
Mộ Thiển không nhịn được liền bật cười thành tiếng, được rồi.
Người trong nhà ông cụ xuất hiện, khẳng định ông có chuyện muốn tìm, trên cơ bản không có gì tốt.
Cũng khó trách Mặc Cảnh Thâm vừa nghe nói có người của ông cụ đến, tâm tình liền không tốt.
“Chào cậu, mợ.
”
Người của ông cụ đi đến, cúi gằm mặt đối với hai người họ cung kính cúi đầu.
“Chuyện gì? Nói.
”
Lời nói của Mặc Cảnh Thâm chính là lời ít mà ý nhiều.
Người nọ cả người lập tức run lên, cúi gằm mặt mang theo nghẹn ngào mở miệng.
“Ông cụ… Ông cụ bảy giờ hai mươi bảy phút sáng nay đã đi rồi, cậu mau trở về đi.
”
Nghe vậy, con ngươi của Mặc Cảnh Thâm co rút lại, Mộ Thiển cũng giật mình sửng sốt một lát.
Lần trước quay lại nhà cũ, ông cụ Mặc cũng đã không còn nhiều thời gian.
Hiện giờ nghe được tin tức này, cũng có thể xem như đã đoán được từ trước, nhưng ít nhiều vẫn là có chút kinh ngạc.
Nhưng chọn thời điểm lúc này thật là không nói nên lời, năm cũ sắp đã qua rồi, thật là…
“Đã biết, lập tức trở về.
”
Mặc Cảnh Thâm đuổi người nọ đi, thần sắc Mộ Thiển có chút bất đắc dĩ.
“Chuẩn bị một chút, trở về đi.
”
“Mẹ, đây là ông nội?”
Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo vừa rồi vẫn ngoan ngoãn không nói gì, yên lặng lắng nghe.
“Đúng rồi, ông nội đã đến một nơi rất xa, chúng ta đều phải đến gặp ông.
”
Mộ Thiển nắm tay hai đứa nhỏ dắt chúng đi thay quần áo.
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Ngôi nhà xưa cũ vốn có màu xanh cổ kính nay trông ảm đạm hơn một chút.
Quản gia đang đứng ở cửa, nhìn thấy hai người đã đến, vội vàng ra đón.
“Cậu, ông ba, ông năm cũng đã tới.
”
Ông cụ Mặc người đứng đầu nhà nhọ Mặc bệnh chết, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này người hầu trong nhà, cũng là lòng người hoảng sợ, có chút lộn xộn.
Mặc Cảnh Thâm gật đầu, cả người đều màu đen bước vào, vẻ mặt ngưng trọng, đối với lời của quản gia gật đầu.
Mộ Thiển đi theo phía sau, cũng mặc đồ màu đen khoác áo khoác nỉ đen bên ngoài, cổ quàng một chiếc khăn màu đen, để lộ khuôn mặt không hề trang điểm, trên người cũng không có trang sức.
Nắm tay hai đứa trẻ trên người chúng cũng là trang phục màu đen, đi vào.
Cả hai đặc biệt chú ý đến họ trước khi họ đi ra ngoài, để không bị bắt.
Quản gia dẫn vài người vào phòng chính, bên trong đã có mấy người ngồi, bầu không khí có chút căng thẳng, có thể thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ không được hòa thuận cho lắm.
“Chú Ba, chú Năm, thím Năm.
” Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển vào phòng, đưa áo khoác cho người hầu bên cạnh, chào hỏi các vị trưởng lão.
“Ông Ba, ông Năm, bà Năm, bà nội.
” Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo lễ phép chào mọi người
Mặc Vân Kinh ngước mắt liếc nhìn hai người một cái, gật đầu cười, vẫy tay với Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
“Nghiên Nghiên, Tiểu Bảo, đến đây với ông Ba nào.
”
Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Mộ Thiển, muốn hỏi ý kiến của cô, trong lòng Mộ Thiển cũng không thoải mái, cũng không muốn cho hai đứa nhỏ qua đó.
“Ngồi xuống trước, đừng chạy lung tung.
”
Hai đứa trẻ nghe lời nhìn về phía Mặc Vân Kinh cười cười, ông ta chỉ mỉm cười cũng không để ý.
Mặc Văn Trác trông buồn bã, đối với hai người Mặc Cảnh Thâm liền gật đầu.
“Đến đây.
”
Ngồi bên cạnh Mặc Văn Trác là Trầm Thu Lan, vợ của ông ta, lúc này khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng tràn đầy châm