- -----
Chương 1085: Tâm tư của Phương Nhu bộc phát.
Không ai có khả năng hiểu được tâm trạng lúc này của Phương Nhu.
Tuy nhiên Mộ Thiển cũng đã là một người mẹ nên có thể hiểu được phần nào nỗi đau khổ khi con của mình bị mất tích.
Cô ôm lấy Phương Nhu, nước mắt đau khổ rơi xuống: “Phương Nhu, chị biết, chị biết em đang lo lắng chuyện của Tiểu Thang Viên.
Nhưng em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em tìm đứa nhỏ.”
“A…”
Phương Nhu bị bức đến phát điên, cô ấy cứ vùng vẫy, gầm rú và than khóc như người mất hồn.
“Chị thả em ra, em muốn gặp Tiểu Thang Viên, em muốn con, em muốn con…”
Cô ấy vất vả giãy giụa, không biết sức lực từ đâu mà có thể thoát khỏi sự kìm hãm của Mộ Thiện, phóng ra ngoài.
Thích Ngôn Thương bước tới và chặn được cô ấy: “Phương Nhu!”
Anh ta gầm lên, hai mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn cô ấy: “Em đừng gây rắc rối nữa được không? Anh cũng lo lắng khi đứa nhỏ mất tích, nhưng bây giờ thì biết tìm ở đâu chứ? Em có biết đứa nhỏ ở đâu không? Em…”
“Em không biết, nhưng em không muốn ngồi yên một chỗ.
Dù cho có xôi hỏng bỏng không, dù là tận thế, em cũng phải tìm được con!”
“Đừng lộn xộn, có được không?”
“Em không muốn anh khống chế, anh cút khỏi đây đi!”
Phương Nhu gầm lên và đẩy Thích Ngôn Thương ra, nhưng anh ta đã kéo cô ấy lại một cách kiên quyết.
Người phụ nữ bé nhỏ đang trên đà suy sụp, chỉ trong ba ngày chờ đợi mà cứ ngỡ như đã sống qua bao nhiêu năm.
Cơn ác mộng như cọng rơm cuối cùng lấn át khiến thần kinh cô ấy căng thẳng, đầu óc chỉ toàn là nhưng hình ảnh Tiểu Thang Viên đang gặp nguy hiểm.
Nó cứ kích thích trái tim cô ấy mọi lúc, khiến cô ấy không thể đứng yên.
Cô ấy muốn tìm con, ngay cả trên đường đi tìm con, chỉ cần cô ấy không dừng lại hoặc bình tĩnh là tốt nhất.
“Anh sẽ không đi đâu cả!”
Thích Ngôn Thương ôm cô ấy không buông.
Phương Nhu cứ vùng vẫy, nhưng sức của phụ nữ làm sao có thể đọ được với sức của đàn ông?
Rốt cuộc, cô ấy cũng không thể trốn thoát.
Hai mắt cô ấy đẫm lệ nhìn chằm chằm Thích Ngôn Thương, chua xót cầu xin: “Buông em ra, để em đi, được không? Cầu xin anh để em đi tìm con, có được không?”
Phương Nhu khóc đến mức nấc nghẹn, nức nở không chịu nổi.
Thích Ngôn Thương lòng đau như bị dao cứa, anh ta tự trách.
Nhưng dù vậy, anh ta cũng không thể để Phương Nhu tự hủy hoại cơ thể chính mình.
“Không được!”
Những lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn đã trực tiếp đẩy Phương Nhu xuống vực sâu không đáy.
Cô ấy sững sờ vài giây, đồng tử lập lòe, sau đó là tiếng hét xuyên thấu tâm can, cô ấy đè lên vai Thích Ngôn Thương mà cắn xuống.
Phương Nhu toàn lực, cắn rất mạnh, cả người cô ấy không ngừng run rẩy.
“A…”
Đau quá, đau quá.
Thích Ngôn Thương nghiến răng chịu đựng cho Phương Nhu phát tác.
Miễn là điều này có thể khiến cho tâm trạng của cô ấy cảm thấy tốt hơn, thì đau này có là gì đâu chứ?
Suy cho cùng cũng là do anh ta bất tài, nếu đứa nhỏ không mất tích thì Phương Nhu cũng sẽ không suy sụp như vậy.
Gió lạnh gào thét, tiếng gió rít gào như tiếng sói tru quỷ khóc, trong không khí tràn ngập mùi ảo não.
Bầu trời như có cảm giác, cả trời đầy tuyết, cảm giác buồn bực lại càng trở nên rõ ràng hơn trong đêm đông lạnh lẽo này.
Mộ Thiển đứng cạnh, Mặc Cảnh Thâm liền choàng chiếc áo khoác dày của anh lên vai cô.
Cô nhìn hai người đang “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Mặc Cảnh Thâm ôm eo cô, ôm cô vào lòng, đưa tay lên lau nước mắt trên má cô: “Cô gái ngốc nghếch, đừng khóc.”
“Cảnh Thâm, Phương Nhu thực sự… quá đáng thương.”
Cô ấy là một người cô cùng chăm chỉ, cô từng chứng kiến quá trình Phương Nhu từ khi còn là hai bàn tay trắng đến sau này lúc thành công, rồi kết hôn sinh con.
Cô cứ nghĩ đó là kết thúc có hậu cho cô ấy nhưng không ngờ rằng tất cả mọi thứ bây giờ chỉ là mới bắt đầu.
Chúa ơi, đôi khi mọi việc trên đời này thật sự không công bằng.
“Đừng lo lắng, anh sẽ phái thêm người đi tìm Tiểu Thang Viên càng sớm càng tốt.”
Mặc Cảnh Thâm không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy Mộ Thiển khóc, anh rất đau lòng.
Lòng bàn tay to lớn không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô, dỗ dành Mộ Thiển như một đứa trẻ, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phương Nhu chỉ là áp lực quá lâu và