Dưới sự phối hợp ăn ý này, Thang Viên bị bắt cóc một cách hoàn hảo và nhanh chóng.
Mọi thứ trong góc khuất cũng dần sáng tỏ.
Tuy nhiên, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy rằng mọi việc quá thuận lợi lại là ‘sự thật’ giả dối nhất, nó khiến người ta dễ dàng bị mờ mắt.
"Tiếp tục điều tra đi, mọi thứ không đơn giản như vậy đâu."
Mặc Cảnh Thâm ra lệnh rồi nói: "Dấu tay tại hiện trường cùng viên đạn, bất cứ manh mối nào cũng không thể bỏ qua."
"Vâng, Boss."
Dật Phong nhận lệnh và quay đi thu thập manh mối.
Mặc Cảnh Thâm lo lắng không yên, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một cánh nặng nề.
Nếu Bùi Nhiệm và Triệu Hoài của FE là người bắt cóc đứa trẻ, vậy thì ai lại có thể dễ dàng giết cả hai ở cự ly gần như vậy chứ?
Họ là những cao thủ hàng đầu, xét về năng lực, rất ít người có thể vượt qua họ.
Nhưng có một điều không thể không quan tâm, đó là hiện trường không hề có dấu vết đánh nhau, Triệu Hoài và Bùi Nhiệm bị bắn chết ở cự ly gần, có thể thấy họ phải là người quen.
Nếu đã là người quen, thì tại sao lại giết cả hai người? Tại sao ra tay tàn nhẫn với một đứa bé sơ sinh?
Nếu mục tiêu không phải là tiền thì là vì điều gì?
Kẻ thao túng đằng sau là ai và có ý định gì?
Mặc Cảnh Thâm không thể lí giải được những câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu anh.
Mặc Cảnh Thâm vốn là nghi ngờ lão gia nhà họ Thích, nhưng từ phản ứng vừa rồi của Thích Ngôn Thương, có thể kết luận, người chết chính là Thang Viên.
Ông cụ Thích không có lý do gì để làm vậy với một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi cả.
...
Buổi chiều, một nhóm mấy người mang theo Thang Viên đến nhà tang để sắp xếp hỏa táng và chọn nghĩa trang, phải mất cả một buổi chiều xử lý hết mọi việc.
Ngày hôm nay, mây mù bao phủ và tuyết rơi dày đặc, thời tiết âm u khiến người ta gần như hít thở không thông.
Cho đến năm giờ chiều, bầu trời tối đen như mực.
Lúc sắp xếp xong xuôi mọi việc thì mọi người cũng đều kiệt quệ về cả thể chất và tinh thần.
"Mọi người trước trở về đi, tôi muốn ở một mình một lát." Thích Ngôn Thương yếu ớt nói.
"Phương Nhu vẫn đang đợi cậu về đấy, cậu...!chú ý thân thể, đừng hành hạ bản thân." Mặc Cảnh Thâm không nỡ nhìn thấy anh ta như vậy.
Lúc ở trên núi, anh ta đã kích động đến nôn ra máu, lại thêm gần đây cùng Phương Nhu đi tìm Thang Viên mà hầu như không lúc nào được nghỉ ngơi cả.
Tất cả mọi áp lực và khó khăn đè nặng lên người khiến anh ta gần như gục ngã, anh ta đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
"Tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật.
Phương Nhu, cô ấy..."
Giọng Thích Ngôn Thương khàn đặc, dường như nói chuyện thôi cũng không còn sức lực.
"Chúng tôi biết phải làm gì."
Mặc Cảnh Thâm thở dài, không nói gì thêm mà đỡ lấy Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm xuống núi.
"Anh Thiển, em như thế này thì Phương Nhu rất dễ nhận ra đấy."
Cố Khinh Nhiễm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Mộ Thiển, là một người anh trai, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, anh ta muốn an ủi cô, nhưng không biết phải nói gì.
Cô vừa mới mang thai, lại nhận được tin xấu của Thang Viên, đủ thứ chuyện xảy đến, thật khiến người ta khó bề chấp nhận được.
"A Thâm, em...!hôm nay em sẽ đến nhà Khinh Nhiễm nghỉ ngơi."
Mộ Thiển không muốn quay lại, bởi vì cô biết rằng cô có thể không chịu được một cú sốc như vậy, thậm chí cô không chắc rằng mình có thể kiềm chế bản thân để không nghĩ về Thang Viên hay bật khóc khi nhìn thấy Phương Nhu không nữa.
Để không làm lộ mọi chuyện và tránh cho Phương Nhu bị kích động, cô đành phải đưa ra quyết định này.
"Nếu không thì em tới nhà của anh đi, anh sẽ đi đón Trần Tương trở về trước?"
"Không được, mọi người đi hết rồi thì em lại không yên tâm về Phương Nhu, các anh cứ nói là em phải đến nhà họ Mộ do Mặc Văn Trác lại tới gây sự là được." Mộ Thiển tìm một lý do thích hợp cho mình.
ngôn tình ngược
"Cũng được, nhưng anh làm sao có thể yên tâm để em một mình được? Hay là, anh đưa em đến nhà họ Mộ nhé?"
Hiện giờ, nhà họ Mộ đã đổi một ngôi nhà lớn, nếu Mộ Thiển ở một mình cũng không sao.
Hơn nữa, ở đó có rất nhiều người, như vậy Mặc Cảnh Thâm mới có thể cảm thấy yên tâm được.
Dạo này, có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
“Đúng vậy, Cảnh Thâm nói có lý, em nên đến nhà của Mộ Ngạn Minh.” Cố Khinh