- -----
Chương 1103: Có từng quan tâm đến thằng bé?.
“Thêm...!thêm phiền?”
Từ lúc quen anh đến giờ, Phương Nhu vẫn theo bản năng sợ hãi sự phẫn nộ của Thích Ngôn Thương, cô bị dọa đến ngẩn người, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, cô hất tay anh ra: “Trách em sao? Ban đầu là anh làm mất thằng bé.
Thích Ngôn Thương, anh là người có năng lực như thế, tại sao thằng bé lại mất được, đến bây giờ anh vẫn chưa cho em một câu trả lời hợp lí!”
Thực ra trong lòng cô ít nhiều vẫn có trách Thích Ngôn Thương.
Trong lòng Phương Nhu, hình tượng của Thích Ngôn Thương quá cương nghị, lại có thân thủ cao cường, là một người đàn ông không gì không làm được.
Sao có thể vừa ngu ngốc vừa ngoài ý muốn để mất đứa con được chứ?
Không hợp lẽ thường.
Nếu không phải lần trước về quê phát hiện ra sổ ghi chép, thành công rửa sạch ô danh cho mẹ cô, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải Thích Ngôn Thương đã cố ý làm như vậy, để báo thù cô không.
Thích Ngôn Thương im lặng, bị cảm xúc của Phương Nhu lây nhiễm, tâm tình cũng trở nên vô cùng tệ.
“Thực xin lỗi.”
Anh nhìn thằng vào Phương Nhu, dường như khó mà mở miệng, anh cắn răng xin lỗi.
Không phải Thích Ngôn Thương ghét Phương Nhu nhiều đến vậy, mà là nội tâm anh đau khổ, khiến anh phải chịu sự dày vò.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô yếu đuối nhưng bất khuất, anh lạnh lùng nhưng bi thương, mỗi người đều chìm đắm trong sự đau khổ "không giống nhau", khổ không nói nên lời.
“Chúng ta về đi.
Nghĩ muốn phát tờ rơi, ngày mai phát vậy.”
Giọng điệu Thích Ngôn Thương hòa hoãn đi nhiều, anh nói một câu.
Phương Nhu cắn chặt hàm răng, nhìn con đường lớn lạnh tanh vắng vẻ, chần chừ một lúc, rồi im lặng quay người rời đi với tờ rơi tìm người cầm trên tay.
Thích Ngôn Thương ở phía sau cô, lờ mờ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô: “Thang Viên, khi nào mẹ mới tìm được con đây?”
Thang Viên?
Là tên biệt danh của con trai bọn họ.
Thằng bé đáng thương đến lúc chết vẫn không có được tên chính thức.
Cho nên trên mộ, Thích Ngôn Thương chỉ khắc "Mộ con trai yêu".
“Chúng ta...!về nhà nhé?”
Trên đường, Thích Ngôn Thương hỏi ý kiến của Phương Nhu.
Cái mà anh gọi là "nhà" đương nhiên là căn nhà nhỏ của anh và Phương Nhu.
Mặc dù anh không nói gì về việc ở lâu trong biệt thự Ngự Cảnh, nhưng Thích Ngôn Thương luôn cảm thấy không thích hợp khi ở nhà người khác.
Lúc trước là vì không muốn để Phương Nhu nhìn vật nhớ người, nhưng sau khi thằng bé chết rồi, anh đã kêu người thu dọn sạch sẽ đồ của thằng bé đến nơi khác để giữ gìn.
“Ừ, về nhà thôi.”
Phương Nhu gật gật đầu.
Nửa tiếng sau, đã đến tiểu khu.
“Mau vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thích Ngôn Thương mở cửa nhà, lại phát hiện Phương Nhu đứng ở cửa, chậm chạm không muốn bước vào.
Ánh mắt hoảng loạn bất an đánh giá trong phòng khách một vòng, như đang tìm "bóng hình" của Tiểu Thang Viên.
Ở đây, đều là kí ức của Tiểu Thang Viên.
Một phút do dự, cô bước vào bên trong, bước chân ngây ngẩn đi vào trong phòng khách, mới phát hiện rất nhiều đồ đạc đã không còn nữa.
Sự bất an trong đáy mắt nháy mắt biến mất, cô lập tức tìm kiếm khắp nơi, sau đó lao vào phòng ngủ, lại đến phòng trẻ em, sau đó thét lên một tiếng: “Đồ đạc đâu? Thích Ngôn Thương, đồ đạc của Thang Viên đâu rồi?”
Cô chạy ra khỏi phòng trẻ em, bước đến trước mặt Thích Ngôn Thương, đôi mắt hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Giường trẻ em của em đâu? Đồ chơi trẻ em, còn có xe đẩy, tất cả đi đâu cả rồi?”
Tức giận, vô cùng tức giận, còn có sự đau thấu tim gan.
Thích Ngôn Thương mím chặt môi, nhìn xuống cô, rất lâu sau vẫn không nói gì.
“Nói đi, em bảo anh nói chuyện.”
Cô nắm chặt nắm đấm, từng cái từng cái một đấm lên ngực anh: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Đồ của tôi đâu cả rồi? Anh trả lại cho tôi, trả lại cho tôi! Thang Viên chỉ là mất tích mà thôi, anh dựa vào cái gì mà vứt hết đồ của nó, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Có phải anh mong Thang Viên sẽ chết không, đồ khốn nạn!”
Không ai có thể hiểu được tâm tình của Phương Nhu.
Đứa trẻ là do cô chín tháng mười ngày sinh ra.
Để bảo vệ đứa trẻ trong bụng, cô đã phải chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, vì để được ở bên cạnh đứa trẻ, cô vẫn luôn đối đầu với Thích Ngôn Thương, đấu tranh đến cùng, mới đổi được cơ hội ở cùng đưa trẻ.
Cuối cùng, cô bình an sinh đứa trẻ