- -----
Chương 1107: Mẹ vô dụng.
“Đừng trách mẹ, là mẹ vô dụng.
Kiếp sau, con nhất định phải ở trong một gia đình bình thường, sống một cách đơn giản, hạnh phúc là được rồi.”
“Lúc đầu có con, mẹ không nên quay về, nếu như mãi không quay về thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau, con sẽ không rời xa mẹ.”
“Là do mẹ không tốt...”
Phương Nhu nhớ lại tất cả những gì đã qua, tim cô ấy đau đến mức không thở nổi.
Cô ấy cảm thấy, bây giờ không có ai có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, càng không có ai biết nỗi đau trong lòng cô ấy.
Mặc dù thời gian ở bên con rất ngắn, nhưng đối với cô ấy đó đều là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc.
Đứa con giống như một cây cầu nối giữa cô ấy và Thích Ngôn Thương, bây giờ đứa con mất rồi, cầu nối giữa hai người cũng mất rồi.
Cho nên…
Cô ấy quỳ trước mộ rất lâu, mãi cho đến khi không chịu đựng nổi nỗi đau mất con, trước mắt tối sầm lại rồi cô ấy ngất đi.
Ba người vội vàng đưa Phương Nhu đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe xong thì bảo không có gì đáng ngại, chỉ là nỗi đau đến đột ngột đã gây ra áp lực lớn về tâm lí cho cô ấy, cộng thêm việc không nghỉ ngơi và ăn uống đàng hoàng, nên cơ thể yếu đi, thiếu máu mà thôi.
Sau khi sắp xếp truyền nước cho Phương Nhu xong, Thích Ngôn Thương mới nói với Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người mau về đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Người phụ nữ của mình đương nhiên là cần mình chăm sóc, nếu như ngay cả Phương Nhu mà anh ta cũng chăm sóc không được thì sau này sao có thể cho cô ấy một gia đình?
Chỉ là chuyện của Thang Viên lần này đã đả kích quá lớn với cô ấy, trong thời gian ngắn cô ấy khó có thể mà chấp nhận hiện thực được.
“Phương Nhu đau buồn, tôi có thể hiểu được, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nói thêm nhiều cũng vô ích.
Những ngày tháng tiếp theo, anh chuyên tâm ở bên cô ấy, nhất định không được để cô ấy nghĩ ngợi lung tung.”
Mộ Thiển nhìn Phương Nhu nằm hôn mê trên giường, không kìm được mà chau mày, lắc đầu thở dài.
Quen biết Phương Nhu đã lâu, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối và tiều tụy như bây giờ của cô ấy.
Phương Nhu đã mất đi hai đứa con, Mộ Thiển thật sự không biết tiếp theo cô ấy sẽ đối diện với cuộc sống như thế nào.
Nếu như có thể nghĩ thông suốt, thì đương nhiên là tốt.
Ngược lại…
Đó mới là tình trạng Mộ Thiển lo lắng nhất.
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vẻ mặt Thích Ngôn Thương buồn rầu, trên trán không tránh khỏi sự lo âu, dường như tất cả mọi chuyện chồng nhất lại một lần, khiến cho anh ta có chút bất lực.
“Có chuyện gì thì nhớ nói với tôi.”
Mặc Cảnh Thâm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh ta: “Cầm lấy.”
“Không cần đâu!”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đưa thẻ ngân hàng cho anh ta, đáy lòng Thích Ngôn Thương kháng cự lại.
Mặc dù bị nhà họ Thích đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà bây giờ anh ta cũng không đến nổi đi lấy tiền của Mặc Cảnh Thâm, đúng là khiến anh ta cảm thấy mất hết danh dự.
“Lúc đầu tôi nói với cậu rồi, nên để ý chút, bây giờ gặp chuyện, thẻ ngân hàng của cậu cũng bị khóa rồi, cậu phải làm thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ ngẩng đầu nhìn Phương Nhu một cái, anh nói ẩn ý: “Số tiền này là để cậu mua ít đồ bồi bổ cho cô ấy, nâng cao chất lượng cuộc sống.
Nếu như Phương Nhu sống không tốt thì Mộ Thiển cũng không yên tâm, đương nhiên tôi cũng sẽ lo lắng theo.”
Rất lâu về trước, Mặc Cảnh Thâm đã nhắc nhở Thích Ngôn Thương, phải vạch kế hoạch cho tương lai của mình, đừng có quá tin tưởng vào ông cụ nhà họ Thích, nếu không sau này xảy ra sai sót thì tất nhiên sẽ có chuyện.
Giống như bây giờ, thẻ ngân hàng của Thích Ngôn Thương bị ông cụ Thích khóa rồi, anh ta bị đuổi ra khỏi công ty, thậm chí ngay cả cấp dưới của anh ta cũng bị ông cụ Thích kiểm soát, đây đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường sống của anh ta.
Ý định ban đầu của Mặc Cảnh Thâm không phải bảo Thích Ngôn Thương đề phòng ông cụ Thích, mà là con đường giàu sang quyền thế sâu như biển, nhiều lúc phải giữ cho mình một con đường lui.
Nhưng mà Thích Ngôn Thương cứ tin tưởng nhà họ Thích tuyệt đối, trước giờ cũng chưa từng có suy nghĩ gian dối, càng không có việc lấy tiền chiếm của riêng.
Nếu không thì anh ta cũng không rơi vào con đường khốn cùng như hôm nay.
“Cầm lấy đi, số tiền này đến lúc trả anh phải trả gấp đôi đó.”
Mộ Thiển vội vàng phụ họa thêm một câu.
Mấy người đều hiểu tính khí của Thích Ngôn Thương, biết anh ta hiếu thắng, sĩ diện, sẽ