- -----
Chương 1110: Đưa Mặc Cảnh Thâm đi gặp Bạc Dạ.
Đối với Mặc Cảnh Thâm, câu xin lỗi với Bạc Dạ là một lời xin lỗi chân thành.
Hoặc có lẽ anh không biết phải xin lỗi thế nào, hoặc cả đời anh chưa từng xin lỗi bất kỳ ai nên mới khó mở miệng nói ra những lời đó.
Nhưng Mộ Thiển thì khác hoàn toàn.
“Tôi chẳng có hứng thú gì với những thứ kia.”
Bạc Dạ nhìn chén trà nhỏ trên bàn trà, đôi mắt vô cùng sâu xa.
“Theo tôi được biết, Bạch Diệc Chu dã tâm bừng bừng, sợ rằng bước kế tiếp sẽ nhắm vào anh.”
“Ha ha, tôi và anh ta vốn như nước với lửa, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này thôi.
Trước sau gì cũng đến, tóm lại là sẽ đến.”
Dường như anh ta rất lạnh nhạt với những chuyện này.
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Còn một ngày nữa là 15 rồi.
Thiển Thiển, cô ấy...”
Chuyện này mới khiến Bạc Dạ không yên lòng nhất.
Ngoài Mặc Cảnh Thâm, còn có một người khác đang lo lắng cho Mộ Thiển.
Nếu là trước kia, có lẽ Mặc Cảnh Thâm sẽ ghen, sẽ tức giận, nhưng bây giờ anh hoàn toàn buông xuống được rồi.
Lông mày đen như mực nhẹ nhàng nhíu lại, anh nói: “Thượng Quan Uyển Nhi không chịu ra tay, luôn buộc A Thiển trở về Ẩn tộc.
Không hiểu sao Thượng Quan Uyển Nhi giấu kỹ như vậy, tôi còn chưa điều tra ra âm mưu của bà ta.”
Mẹ của Mộ Thiển, Thượng Quan Uyển Nhi luôn thần bí khó lường, bà ta có quá nhiều bí mật không thể nào tìm hiểu rõ.
Thậm chí người có năng lực không tầm thường như Mặc Cảnh Thâm còn chưa với được tới trình độ có thể nhúng tay vào tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất.
Trời đất bao la, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, luôn có những nơi anh không thể nào vươn tay tới được.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ đến Ẩn tộc một chuyến sao?”
Bạc Dạ hỏi anh.
“Đương nhiên.”
Đương nhiên Mặc Cảnh Thâm đã từng nghĩ tới nhưng mà...!“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, không thể bỏ A Thiển lại một mình, tôi dự định sẽ nhờ Cố Khinh Nhiễm đến Ẩn tộc một chuyến.”
Cố Khinh Nhiễm đi cùng Dật Phong, chắc sẽ ổn thôi.
“Cố Khinh Nhiễm?”
Bạc Dạ ngẫm nghĩ một lát, kẹp thuốc lá rít một hơi rồi nói: “Để tôi đi cho.”
Anh ta có cùng suy nghĩ với Mặc Cảnh Thâm, không yên tâm về Cố Khinh Nhiễm cho lắm.
Dù sao chuyện này liên quan đến ba mẹ của Cố Khinh Nhiễm, anh ta vẫn còn ôm oán hận.
Vốn là người tính tình nóng nảy, nếu anh ta đến Ẩn tộc e là sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
“Anh ư?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Bạc Dạ một cách phức tạp: “Không cần đâu.”
Đang lúc anh chuẩn bị thu lại ánh nhìn thì Bạc Dạ nhíu mày nhìn vào anh và bật cười: “Đừng cảm thấy nợ nần gì tôi.
Tôi không làm vì anh, mà là vì Thiển Thiển.”
Nói xong, anh ta buồn bã thở dài: “Anh cũng đã biết, từ khoảnh khắc tôi ra đời đã đắm chìm trong lợi ích kim tiền.
Ba tôi nói cho tôi biết, con người không thể có thất tình lục dục, nếu không sẽ có điểm yếu.
Vì vậy, nhiều năm qua, tôi luôn lặng lẽ ít nói, tính tình nhạt nhẽo.
Đến năm tôi gặp được Thiển Thiển ở đảo Vô Danh, chính cô ấy đã mở khóa trái tim tôi, giúp tôi bước vào thế giới hoàn toàn mới, thế giới mà tôi biết ‘yêu’ là gì.”
Bạc Dạ dừng một lát, môi mỏng mỉm cười trào phúng: “Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của tôi có lẽ là không chiếm được Thiển Thiển.”
Trước mặt Mặc Cảnh Thâm, anh ta không ngại bộc bạch tất cả những điều trong lòng mình.
“Nếu vậy, lúc đầu khi tôi không còn nhiều thời gian thì tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
Nếu anh chết vậy Bạc Dạ sẽ có nhiều cơ hội ở bên Mộ Thiển.
Thế nên, Mặc Cảnh Thâm cứ nghĩ mãi không ra.
“Bởi vì...”
Bạc Dạ rít một hơi thuốc, hai ngón tay dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn, miệng phun ra một làn khói mỏng: “Tôi không muốn thấy Thiển Thiển đau lòng.”
Anh ta cười.
Nụ cười bất cần và mỉa mai.
Anh ta quay qua nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Có phải anh cảm thấy không tin nổi đúng không? Đúng, tôi cũng cảm thấy khó tin nữa là.
Cả đời Bạc Dạ tôi luôn vì tư lợi nhưng không thể ngờ rằng mình lại ‘vô tư’ trong chuyện tình cảm như thế.”
Từ rất lâu trước kia, Bạc Dạ cũng muốn ích kỷ chiếm đoạt Mộ Thiển.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộ Thiển đau khổ, anh ta lại không nỡ ép buộc cô, thậm chí còn muốn dâng tất cả những gì mình có cho cô.
Tất cả, Bạc Dạ làm được.
Kể cả việc buông tay vì tình yêu của cô.
Cô yêu Mặc Cảnh Thâm nên anh ta cũng sẽ không để Mặc Cảnh Thâm dễ dàng chết như thế được.
Bạc Dạ vốn tưởng rằng mình có thể trải qua cuộc sống không cần khuôn khổ nhưng cuối cùng lại bị đánh bại bởi tình yêu.
Mặc Cảnh Thâm im lặng.
Im lặng hồi lâu, không ai nói với ai câu nào.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Đến khi điếu thuốc trong tay Mặc Cảnh