Mà quan hệ giữa hai người Thích Ngữ Anh cùng Thích Ngôn Thương cũng vô cùng thân thiết.
“Tình hình chị dâu em gần đây không tốt, vào trong rồi cái gì cũng không được nhắc đến, rõ chưa?”
Thích Ngôn Thương dặn đi dặn lại, chỉ sợ Thích Ngữ Anh nói ra lời không nên nói làm Phương Nhu đau lòng.
“Vâng, em biết rồi.”
Thích Ngữ Anh gật đầu, sau đó nói với Mặc Cảnh Thâm: “Anh Cảnh Thâm, anh với anh em nói chuyện đi, em vào trong xem đã.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm hơi gật đầu.
Thích Ngữ Anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Vừa bước vào trong đã thấy bên trong phòng bệnh có rất nhiều người đang đứng đó, cô quét mắt nhìn, tầm mắt rơi xuống trên người Mộ Ngạn Minh.
Lúc trước là bởi vì giữa cô và Mộ Ngạn Minh có Mộ Thiển và anh trai Thích Ngôn Thương ngăn cách, nên mới dẫn đến nhiều hiểu lầm cùng với việc Thích Ngôn Thương xem thường Mộ Ngạn Minh.
Cho nên, cô cùng Mộ Ngạn Minh vẫn đang liên tục tranh chấp.
Từ lúc đi ra nước ngoài đến bây giờ, cô và Mộ Ngạn Minh hai người đã nửa năm không hề gặp nhau.
Hôm nay gặp lại, đã là nửa năm sau rồi.
Mộ Ngạn Minh vẫn mặc âu phục giày da như trước, đeo một chiếc kính gọng vàng kim, tóc ngắn ba bảy phân, có thể nhìn ra, khuôn mặt ngũ quan lập thể với nước da trắng, lại có một cảm giác của tiểu thịt tươi.
Rất đẹp trai, rất mê người, rất thân thiết, rất ưu nhã.
Hình tượng của anh và Mặc Cảnh Thâm cùng Thích Ngôn Thương không giống nhau, hai người kia đều là hình tương bá đạo tổng tài lạnh lùng cương nghị, còn Mộ Ngạn Minh lại là kiểu người anh trai hàng xóm dễ mến bình dị gần gũi.
Một người đàn ông như vậy, luôn đối xử ôn hòa với mọi người, lại cứ một mực lạnh lùng, cách xa ngàn dặm với Thích Ngữ Anh cô.
Lúc cô nhìn Mộ Ngạn Minh, Mộ Ngạn Minh cũng đang nhìn cô.
Thích Ngữ Anh người cũng như tên, rất xinh đẹp, rất đáng yêu
Một thân quần áo trang điểm đều là màu hồng, rất ngọt ngào, dễ thương, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, cái mũi thẳng, thêm cả làn môi luôn óng ánh hồng, không nơi nào là không lộ ra vẻ người con gái ngọt ngào mê người.
Hơn cả là sự dịu dàng và quý phái của cô thiên kim này.
Xuất thân gia đình giàu có, lời nói cử chỉ đều lộ ra vẻ quý tộc, cùng với hình tượng của Mộ Ngạn Minh anh trở nên đối lập hoàn toàn.
Đây, chính là ranh giới khoảng cách không bao giờ vượt qua nổi giữa anh và Thích Ngữ Anh.
Mộ Thiển nói rất đúng, anh và Thích Ngữ Anh căn bản không hợp nhau, nhà họ Thích danh môn vọng tộc, con gái cao sang như công chúa, muốn gả cũng chỉ gả cho nhà giàu có môn đăng hộ đối, chứ không phải kiểu gia đình bình thường như bọn họ.
Mộ Ngạn Minh nhấc tay đẩy đẩy kính, quay đầu lại nhìn Phương Nhu đang nằm trên giường bệnh: “Phương Nhu, cô nghỉ ngơi cho tốt, công ty còn có chút việc, tôi về trước đây.”
“Chuyện của công ty gần đây đành làm phiền anh vậy.”
Phương Nhu có chút khó xử nói.
“Giữa chúng ta không cần phải khách khí.”
Mộ Ngạn Minh nói ra một câu, sau đó quay người rời đi.
Mộ Điềm Tư cùng tạm biệt Phương Nhu: “Tiểu Nhu, vậy tôi cũng về trước đây, lần sau lại đến gặp cô.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Ừ, cô cũng về nhé.”
Phương Nhu điều chỉnh lại trạng thái, đã không còn bộ dạng yếu đuối tiều tụy của ngày trước.
Khi Thích Ngữ Anh bước vào phòng bệnh, chỉ cách cửa phòng bệnh khoảng 1.5m, Mộ Ngạn Minh xách cặp táp đi ngang qua người cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Mặc dù cô nhìn về phía trước, nhưng dư quang lại tập trung nhìn Mộ Ngạn Minh, cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông, cô nắm chặt lấy túi mình, không biết tỏng lòng đang có cảm xúc gì.
Thích Ngữ Anh bước nhanh, đạp trên đôi giày cao gót bước sang cạnh giường bệnh: “Chị dâu, chị sao rồi?”
“Ngữ Anh, em đến rồi à?”
Phương Nhu cười khổ: “Không sao đâu.
Chỉ là...!Thang Viên nó...”
“Chị dâu, chị cũng đừng buồn, chị và anh em còn trẻ mà.”
Thích Ngữ Anh an ủi Phương Nhu, ánh mắt chốc chốc nhìn nhìn Mộ Thiển, ai cũng không nói chuyện.
Nhưng Mộ Thiển lại có chút bất ngờ.
Nghĩ ban đầu quan hệ giữa Thích Ngữ Anh và Phương Nhu vì cô mà trở nên không tốt, không ngờ rằng bây giờ lại hòa thuận như vậy.
Trong lòng Mộ Thiển cảm khái, thật sự hy vọng tương lai của Phương Nhu sẽ càng thêm tốt đẹp.
Thích Ngữ Anh và Phương Nhu tùy tiện nói một hai câu, sau đó bịa ra một lí do: “Chị dâu, bạn của em còn đang ở dưới tầng chờ em, em xuống trước nhé, lần sau em