- -----
Chương 1121: Thái độ khác thường của Phương Nhu.
Ánh mắt âm trầm của Thích Ngôn Thương nhìn Phương Nhu, lại nhìn vào chiếc bát sứ trong tay cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cho dù anh có luôn khống chế cảm xúc, nhưng vẫn là nhịn không được mà nói: “Tiểu Nhu, muốn cơ thể hồi phục không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đã mấy ngày em không ăn cơm rồi, một lúc ăn quá nhiều sẽ làm dạ dày tổn thương, sẽ chỉ làm phản tác dụng thôi, em hiểu không?”
“Sẽ không đâu, Ngôn Thương, cơ thể của em em rất rõ.
Anh lấy thêm cho em bát canh, em có thể ăn.”
Chỉ là uống nhiều canh hơn mà thôi, sẽ chẳng ảnh hưởng cái gì cả.
“Nghe lời anh, ăn chút cơm trước đã.”
Thích Ngôn Thương đưa hộp cơm cho Phương Nhu, chỉ vào hai món rau trên bàn: “Ăn nhiều rau xanh cũng rất tốt.”
Phương Nhu có chút do dự, liếc mắt nhìn đồ chay nhạt nhẽo, rồi nhấc bát cơm lên bắt đầu ăn.
Tốc độ ăn cơm của cô không quá nhanh, nhưng cũng không quá chậm.
Với tính cách trầm ổn ngày thường của cô hoàn toàn không giống nhau.
Hôm nay cô rõ ràng có chút khác thường, có bộ dạng cố chấp, khiến người ta cảm thấy cô có chút thần kinh vậy.
Nhưng chỉ có Thích Ngôn Thương biết, Phương Nhu giấu trong lòng quá nhiều tâm sự, cô không bỏ Thang Viên xuống được, mới tự dày vò bản thân mình như vậy.
Muốn thông qua các cách khác nhau để quên đi Thang Viên, lại không phát hiện rằng cách này chỉ khiến bản thân cô càng thêm tổn thương.
Có điều trong thời gian một phút, Phương Nhu đã ăn hết nửa bát cơm, ăn như hổ đói, rất chật vật.
Thậm chí hạt cơm đều rớt trên mặt bàn.
Thích Ngôn Thương thực sự nhìn không nổi nữa, vươn tay cướp đi bát cơm và đôi đũa: “Đưa anh.”
“Ô ô ô...”
Miệng Phương Nhu vẫn còn ngậm cơm, nói chuyện không rõ ràng, chỉ có thể lắc đầu như trống bỏi.
Ngay sau đó cô nhanh chóng nhai nhai rồi nuốt cơm xuống, nói: “Em muốn ăn, anh cho em ăn, có được không? Ngôn Thương, em muốn nhanh chóng khỏe lại.”
Bịch!
Thích Ngôn Thương lập tức đập bát cơm lên mặt bàn, có lẽ do dùng sức hơi quá, cái bát sứ vỡ ra làm đôi, cơm trong bát cũng văng tung tóe.
“Đủ rồi, anh nói em không được ăn nữa, em nghe có hiểu không?”
Anh gần như sụp đổ.
Không có ai có thể hiểu được cảm nhận trong lòng anh lúc này.
Âm thanh rất lớn, dọa cho Phương Nhu trách bệch cả mặt.
Cô chợt run rẩy, ngồi đó vô tội nhìn anh: “Ngôn Thương, em chỉ là...!không phải anh nói để em điều chỉnh lại cơ thể sao? Em chỉ là muốn nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Phương Nhu nói chuyện một cách lộn xộn.
“Anh muốn em điều chỉnh lại cơ thể, nhưng không phải để em ăn uống quá độ như này!”
Thích Ngôn Thương tức giận không hề nhẹ.
Thực ra trong đáy lòng anh vẫn yêu thương Phương Nhu, cảm thấy cô quá ngốc nghếch, khiến người ta đau lòng.
Nhìn thấy bộ dạng cô gầy đến dọa người, Thích Ngôn Thương mới điều chỉnh lại thái độ, an ủi tâm tình cô: “Có những chuyện gấp gáp quá cũng không thành, cần phải có tuần tự từng bước, dục tốc bất đạt chỉ làm hại thân thể thôi.”
“Em đều hiểu.
Nhưng mà...”
Phương Nhu gật gật đầu, sau đó yếu ớt nói: “Em chỉ muốn có đứa con...”
Nói là muốn có đứa con, chỉ vì muốn có đứa con mà cô có thể hành hạ cơ thể mình, nói trắng ra, là không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lí.
“Chắc chắn, nhất định sẽ được thôi.”
Thích Ngôn Thương vuốt ve cái đầu cúi gằm của cô, bộ dạng rũ đầu cụp đuôi hết khiến ta thấy đáng thương.
Ring ring ring...
Đột nhiên, điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí âm u trong phòng.
Thích Ngôn thương cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình một cái rồi nói với Phương nhu: “Em đợi anh một lát, anh đi nghe điện thoại.”
“Vâng.”
Cô gái nhỏ gật gật đầu, đáp một tiếng.
Thích Ngôn Thương đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đứng trên hành lang, anh nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, rồi bắt máy.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Có chuyện gì?”
Thái độ lạnh như băng.
“Ngôn Thương, ngày mai về nhà một chuyến.”
Đầu dây điện thoại bên kia là ông cụ Thích.
Anh vô tình nhớ lại lời nhắc nhở của Mặc Cảnh Thâm với anh, bảo anh phải đề phòng người nhà họ Thích.
Cho dù có lờ mờ đoán ra được điều gì, nhưng bây giờ không có chứng cứ, tất cả đều cần chứng thực.
“Có chuyện gì điện thoại nói luôn đi.”
“Ngày mai là tết nguyên tiêu.”
“Không phải ông đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thích rồi sao, bây giờ gọi tôi quay về làm cái gì? Càng huống hồ, tôi cũng không thể vứt bỏ vợ tôi được.”
Nếu đã kết hôn với Phương Nhu, vậy đó là người phụ nữ của anh, sao