“Trời ạ, Ngôn Thương, con bé gọi anh là ba kìa!”
Cục cưng gọi một tiếng “ba” khiến Phương Nhu cười toe toét, như thể con ruột đang ở bên cạnh bọn họ vậy.
Cô ôm con vào lòng, ôm thật chặt: “Thang Viên, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không bao giờ để con gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Vành mắt Phương Nhu đỏ ửng.
Mặc dù có một đứa bé bên cạnh, nhưng cô biết “Thang Viên” này không phải “Thang Viên” kia.
Nhưng không sao, chỉ cần ở bên cạnh cô thì đều sẽ là con của cô.
Cô sẽ yêu thương cô bé này như là con ruột của mình vậy.
“Ha ha ha...”
Tiểu Thang Viên vuốt vuốt đồ chơi, vui vẻ cười khanh khách, âm thanh đó khiến hai người cũng cười theo.
Từ lúc Thang Viên gặp chuyện không may, gần như chưa bao giờ thấy Phương Nhu nở nụ cười cả.
Bây giờ nhìn Phương Nhu vui vẻ như thế, nỗi lo trong lòng Thích Ngôn Thương cũng được hạ xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nhu, chúng ta còn phải đến cục cảnh sát một chuyến, cho con nhập hộ khẩu.”
Theo như quy trình bình thường, muốn nhận nuôi một đứa bé là vô cùng phiền phức, nhưng dù sao anh ta cũng là người nhà họ Thích, đặc quyền cơ bản vẫn phải có.
Huồng hồ hôm nay ở trại trẻ mồ côi, hai người Phương Nhu và Thích Ngôn Thương cũng đã quyên góp 17 tỷ rồi.
Phương Nhu có tiền, Thích Ngôn Thương cũng có tiền, hai người đều muốn làm nhiều hoạt động công ích một chút, giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương trong trại trẻ mồ côi.
Đợi bọn họ xử lý xong tất cả, cho con nhập hộ khẩu, về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Phương Nhu chìm đắm trong vui sướng, cả người vô cùng khoan khoái, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười của cô.
Giờ phút này, Thích Ngôn Thương nghĩ mọi thứ đều đáng giá.
Ít nhất là không cần lo Phương Nhu sẽ bị tổn thương nữa.
Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, nhưng lúc này Tiểu Thang Viên đang ngồi trên đệm dưới đất chơi đồ chơi, Phương Nhu thì cầm điện thoại di động.
Tiếng chuông nhận được tin nhắn vừa vang lên, Phương Nhu ấn mở, một giọng nói khiến người khác mặt đỏ đến tận mang tai truyền đến...
“Ưm...!Em khó chịu quá, cho em...!Cho em có được không...”
Giọng nói quyến rũ vô cùng, mà hình ảnh cũng vô cùng nóng mắt.
Là Diêu Nguyệt Như xé quần áo lao tới chỗ Thích Ngôn Thương, hôn lên cổ anh ta.
Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây.
Nhưng cả mười lăm giây đều là hình ảnh hai người ôm nhau, mà thời gian hiện trên video là đêm qua.
Phương Nhu siết chặt di động, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đó, kết quả mới xem được một nửa đã bị Thích Ngôn Thương giật mất điện thoại.
“Đừng xem!”
Thích Ngôn Thương ném điện thoại di động của cô sang một bên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phương Nhu ngồi trên ghế sô pha, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, cánh môi không ngừng run rẩy.
“Anh...!Ngày hôm qua...!Anh đã làm gì?”
Phương Nhu nhìn chằm chằm anh ta, nước mắt không kìm được trào ra, cảm thấy lồng ngực quặn đau.
Thích Ngôn Thương đứng trước mặt cô, trong lòng ngập tràn cảm xúc phức tạp và áy náy: “Xin lỗi, Tiểu Nhu, anh...”
Bốp!
Anh ta chưa kịp nói xong, Phương Nhu đã đứng lên, tát thẳng lên mặt anh ta một cái, quát: “Thích Ngôn Thương, anh là đồ khốn nạn! Con của chúng ta mới chết, anh đã lên giường với người phụ nữ khác rồi sao?”
Mấy ngày trước Phương Nhu bị kích thích mạnh, hôm qua ở bệnh viện uống thuốc điều chỉnh tâm trạng, hôm nay nhận con nuôi, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc cô cảm thấy mây đen trong cuộc sống của mình đã dần tan đi thì lại nhận được tin tức như vậy.
Không thể không nói, tin tức này khiến trái tim cô quặn đau.
Cái tát rơi trên mặt, đau rát, mặt Thích Ngôn Thương nghiêng sang một bên, mấy sợi tóc trên trán cũng hơi mất trật tự.
Anh ta không hề tức giận, mà kiễn nhẫn giải thích: “Phương Nhu, em nghe anh nói đã...”
“Anh câm miệng lại đi, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!”
Phương Nhu đẩy Thích Ngôn Thương ra, hoàn toàn thất