- -----
Chương 1129: Bệnh tình phát tác.
Ngày trước Thích Ngôn Thương tính tình lạnh lùng gặp phải chuyện gì cũng đều có thể không sợ hãi mà giải quyết, bình tĩnh như nước, thậm chí còn không đặt sự việc đó vào trong mắt.
Bây giờ chỉ cần ở trước mặt Phương Nhu, anh không thể làm được việc "cầm được thì buông được" nữa, càng không có cách nào bình tĩnh lại.
Đã có thời gian anh tự nghi ngờ rốt cuộc là bị làm sao?
Tay cầm điện thoại, ngồi dựa vào sô pha, anh gửi cho đại ca Mặc Cảnh Thâm một tin nhắn.
[Anh à, rốt cuộc phụ nữ phải dỗ như thế nào?]
Tin nhắn được gửi đi, lại chờ mãi không thấy đối phương trả lời.
Cùng lúc đó, tại biệt thự Ngự Cảnh.
“Bạc Dạ, sao anh lại đến đây?”
Mộ Thiển cùng Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trong phòng khách xem tivi thì nghe thấy tiếng người phục vụ truyền đến.
Hai người đứng dậy, nhìn người từ bên ngoài bước vào, lúc này mới phát hiện không chỉ có Bạc Dạ, còn có Cố Khinh Nhiễm cũng đến.
Bạc Dạ mặc một chiếc áo phao màu đen nhàn nhã, đội cái mũ len màu đen phối hợp cùng gọng kính đen to bản, cả người cởi bỏ dáng vẻ lạnh lùng, thêm phần tùy ý tự nhiên, rất có khí chất.
Không thể không nói, Bạc Dạ thật sự rất đẹp trai, cho dù có tùy tiện phối đồ cũng đều có thể đem đến cho người ta một sự đẹp không giống nhau, vừa vui tai vừa vui mắt.
Mà Cố Khinh Nhiễm lại là âu phục giày da, áo khoác là một chiếc áo nỉ dài màu đen, thêm một cái khăn màu xám, sự đẹp trai cũng không hề kém cạnh.
Ba người đứng với nhau, phong cách không giống nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
“Tôi tới thăm em.”
Trong tay Bạc Dạ còn cầm theo túi quà.
Đây là lần đầu tiên sau tết anh ta tới biệt thự Ngự Cảnh.
Chính xác mà nói, cũng là lần đầu tiên anh ta tới thăm nhà.
“Đến thì cứ đên thôi, còn mua lắm đồ làm gì?”
Mộ Thiển nhịn không được mà cười.
Cố Khinh Nhiễm bước đến trước mặt Mộ Thiển: “Sao, anh em đến em không hoan nghênh à?”
“Không hoan nghênh!”
Mộ Thiển trợn mắt trắng: “Em chỉ thích chị dâu thôi.”
“Hây, đúng là cho em mặt mũi rồi.”
Cố Khinh Nhiễm nhấc tay, búng một cái vào trán Mộ Thiển.
Bầu không khí rất sôi động, mấy cười đều cười tươi.
“Ngồi đi, em đi pha trà cho mọi người.”
Mộ Thiển chỉ vào sô pha, rồi quay người đi pha trà.
Hôm nay là đúng ngày mười lăm tháng giêng, là tết Nguyên Tiêu.
Mà bây giờ đã là tám giờ tối rồi, bọn họ chọn giờ này đến, Mộ Thiển sao có thể không biết ý đồ của bọn họ chứ?
Đều là lo lắng cho cơ thể cô mà thôi.
Trong lòng cô cảm động, nhưng không biểu hiện rõ ràng ra mặt, bưng ấm trà mới đến phòng khách, rót cho bọn họ tách trà.
Cố Khinh Nhiễm lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhìn chăm chăm tiết mục mừng tết Nguyên Tiêu trên tivi cười một tiếng: “Đúng là chẳng hay tẹo nào, còn chẳng có ý nghĩa gì nữa chứ.”
“Đó là bởi vì anh đã lớn rồi.”
Bạc Dạ đáp một câu.
Mặc Cảnh Thâm rút điếu thuốc đưa cho Cố Khinh Nhiễm và Bạc Dạ, hỏi: “Hai người đã ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị cho hai người chút đồ ăn.”
“Ăn rồi.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi, đương nhiên là ăn rồi.
Chị dâu cậu hôm nay làm sủi cảo cho tôi ăn đấy.”
Hai người nói.
Mộ Thiển rót trà xong thì ngồi xuống cạnh Mặc Cảnh Thâm, bốn người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, không ai nhắc đến chuyện thân thể của Mộ Thiển.
Nhưng Cố Khinh Nhiễm cùng Bạc Dạ ngồi được một lúc thì nói muộn rồi phải về nhà.
Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển không có giữ lại, tiễn bọn họ ra cửa.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Em...!có chịu được không?”
Đằng trước Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm nói chuyện, Bạc Dạ cùng Mộ Thiển đi đằng sau, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu.
Mộ Thiển biết hôm nay Bạc Dạ đến thăm dò cô, lo lắng cho thân thể cô.
Cô gật đầu: “Tôi rất tốt, anh không cần lo lắng quá đâu.”
Cô mím môi cười, đột nhiên cảm thấy có nhiều người quan tâm cô như vậy, thật sự là hạnh phúc của cô: “Đúng rồi, anh cùng Nghê San San có chuyện gì vậy? Cô ấy...!Bạc Dạ, anh có thể...”
“Tôi tự biết lo liệu.”
Người đàn ông vẩy vẩy cái kính, rất thân thiết cười cười, sau đó lôi ra hai cái lì xì to từ trong túi áo: “Đây là lì xì cho hai đứa Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo, giúp tôi đưa cho bọn trẻ nhé.”
“Không cần đâu, khách khí như thế làm gì chứ?”
“Đây là tôi đưa cho bọn trẻ, có phải cho em đâu, Lại nói, ban đầu hai đứa trẻ cũng theo tôi học