- -----
Chương 1131: Mặc Cảnh Thâm không hề bình phục.
“Rất đau sao?”
Anh rất lo lắng hỏi thăm cô một câu.
Mộ Thiển chịu đựng cơn đau cơ thể, nghiến chặt răng lại: “Không sao, em rất ổn.”
Ổn hay không ổn, không phải Mộ Thiển nói là xong.
Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của Mặc Cảnh Thâm, anh đang nhìn.
Trong lòng có chút tức giận.
Tối qua đã cho Mộ Thiển uống thuốc theo cách của Mặc Vân Kính, tại sao sau khi uống thuốc cô vẫn rất đau?
Đương nhiên, bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Qua mười hai giờ đêm, cơn đau đớn đó mới càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu như thuốc đó có thể giảm bớt một nửa cơn đau của Mộ Thiển thì đã đủ rồi.
“Cảnh Thâm, em muốn ở một mình một lát, được không?”
Mộ Thiển nghiêng người, nắm lấy tay của Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt phức tạp nhìn ánh mắt của anh, cô thành khẩn yêu cầu anh.
Suy nghĩ của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Mộ Thiển không muốn Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc phát bệnh, còn Mặc Cảnh Thâm lại muốn ở bên cạnh cô vào những lúc cô đau đớn nhất.
“Anh muốn ở bên cạnh em.”
“Không cần đâu.
Một mình em được rồi.”
Thái độ của cô rất kiên quyết.
Mặc Cảnh Thâm quá hiểu Mộ Thiển, chỉ cần cô quyết tâm làm gì đó thì không có ai có thể thay đổi suy nghĩ của cô.
Một cô gái nhỏ kiêu ngạo mà lại kiên cường, cố chấp.
Thật tình không biết là, mỗi lần nhìn thấy cô đau đớn, lại cố gắng tỏ ra bình thản như không có gì, đó là cảnh mà Mặc Cảnh Thâm không muốn nhìn thấy nhất.
Trong lòng anh vô cùng đau xót và cả tự trách.
Trong thời gian nửa năm, một mình Mộ Thiển chịu đựng quá nhiều rồi.
Bây giờ biết sức khỏe Mộ Thiển không tốt, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua cửa ải.
Lúc cô đau đớn, sao anh có thể bỏ lại cô một mình?
“Ra ngoài!”
Sắc mặt Mộ Thiển sầm lại, dường như có chút không vui.
“Mộ Thiển...”
“Ra ngoài, em bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao?”
Mộ Thiển không kiềm được mà quở trách, giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Em bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao!” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Đau.
Cơn đau từ sâu trong cơ thể bộc phát ra khiến Mộ Thiển có chút không kiểm soát được bản thân.
Sắc mặt Mộ Thiển có hơi khó coi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô, hai bàn tay nắm chặt lại, cuối cùng đứng lên rời đi.
Anh đi một bước thì quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy Mộ Thiển trở người đối lưng với anh.
Người đàn ông chau mày, tay cầm tay nắm cửa đóng lại.
Nhưng khoảng khắc cửa đóng lại, anh đưa tay lên ôm đầu, đau đớn khom người lại, một lúc sau mới đứng dậy xuống lầu.
Thật ra, sức khỏe của anh không hề bình phục, có điều anh không muốn Mộ Thiển lo lắng nên đã uy hiếp Cẩm Dung diễn một màn kịch với anh mà thôi.
Tình trạng sức khỏe bây giờ của Mộ Thiển rất kém, Mặc Cảnh Thâm không nhẫn tâm khiến cho Mộ Thiển lo lắng, cho nên anh đã nói dối, hy vọng cô có thể yên tâm dưỡng bệnh.
Đi xuống lầu, ngồi trong phòng khách, Mặc Cảnh Thâm chỉ thấy cảm giác đau đớn ngày càng nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi một phút đều là một loại giày vò.
Mãi cho đến hai giờ sáng, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm đã tái nhợt từ lâu, trán đầy mồ hôi, nhưng anh rất lo lắng cho Mộ Thiển, cho nên cho dù cơ thể có đau như thế nào thì anh cũng bắt buộc phải chịu đựng.
Anh cố gắng chịu đựng cơn đau đi lên lầu, đứng ngoài cửa phòng, im lặng nghe âm thanh bên trong.
Nhưng nghe một lúc lâu mà bên trong không có bất cứ phản ứng gì cả.
Lòng Mặc Cảnh Thâm thắt lại, anh không còn quan tâm đến cơn đau cơ thể nữa, mở cửa xông thẳng vào bên trong.
“Mộ Thiển?”
Sau khi xông vào thì anh gọi cô một tiếng, bước nhanh tới trước, đứng bên giường.
Lúc này anh mới phát hiện người phụ nữ không có bất cứ phản ứng nào.
“Mộ Thiển? Mộ Thiển?”
Anh lay lay người Mộ Thiển, nhưng cô vẫn không phản ứng gì.
Nhưng nhìn sắc mặt của cô cũng khá tốt, trên trán cũng không đổ mồ hôi, ngủ rất yên tĩnh, cũng không có bất cứ run rẩy đau đớn nào.
Cho nên...
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy Mộ Thiển có lẽ không sao rồi.
Trái tim treo lơ lửng của anh bây giờ mới hạ xuống được.
Bởi vì lúc nãy lo cho Mộ Thiển, nên sức chú ý đã di chuyển, nhưng bây giờ Mộ Thiển bình yên khỏe mạnh, anh lại đau đớn khẽ la lên một tiếng, đưa tay ôm lấy đầu, bàn tay nắm chặt thành nắm đắm, bước từng bước ra khỏi phòng ngủ.
Nếu như Mộ Thiển đã ngủ rồi, không hề có biểu hiện đau đớn, thì có nghĩa là cơ thể cô khỏe mạnh.
Ít nhất với tình hình trước mắt thì Mặc Vân Kính có lẽ không để cho Mộ Thiển chết.
Cho nên anh chắc chắn