- -----
Chương 1135: Lý Nhã đánh Cẩm Điềm Điềm.
“Mặc Viên chưa bao giờ yêu cô.”
Cẩm Điềm Điềm dương dương tự đắc khoe khoang trước mặt Lý Nhã.
Giây phút này, Mộ Thiển đứng bên cạnh mới thật sự nhìn ra bộ mặt thật của Cẩm Điềm Điềm.
Một người không có bất cứ một nguyên tắc nào, vì cái gọi là tình yêu mà ích kỉ lợi dụng Lý Nhã.
Bây giờ vẫn còn có thể làm ra cái bộ dạng cao cao tự đại trước mặt Lý Nhã.
Mộ Thiển không hiểu sao Cẩm Điềm Điềm có thể giẫu kĩ trước mặt cô nhiều năm như vậy?
Nếu như không đoán nhầm, cô cảm thấy khả năng lớn nhất là Cẩm Điềm Điềm vốn dĩ là người bạn thân nhất của cô, chỉ có điều cuối cùng bị Mặc Viên ‘cướp đi’, cô ta đi theo Mặc Viên làm kẻ địch.
“Chưa bao giờ yêu tôi?”
Mi mắt Lý Nhã khép hờ lại, bước một bước tiến tới sát Cẩm Điềm, cô ta không kiềm được, một tay nắm lấy cổ cáo của Cẩm Điềm Điềm, còn tay kia thì hung hăng tát một tai lên mặt cô ta.
Bốp bốp bốp!
Liên tiếp mấy cái bạt tai đánh vào mặt của Cẩm Điềm Điềm, Lý Nhã ra tay nặng vô cùng, tiếng bạt tai giòn tan lọt vào trong tai Mộ Thiển, nhưng cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Lý Nhã, cô dừng tay lại cho tôi!”
Mặc Viên bị trói trên giường, ra sức vũng vẫy, nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể lay động được sợi dây xích.
Nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị đánh, Mặc Viên tức đến mặt đỏ tía tai, gân trên trán cũng nổi lên cả, hai tay hai chân lay động dây xích kêu rắc rắc.
Mặt Cẩm Điềm Điềm bị đánh đến đỏ ửng, cô ta đưa tay lên ôm má phải, trừng mắt nhìn Lý Nhã với vẻ mặt không thể tin được: “Cô dám đánh tôi?”
“Ha ha...”
Lý Nhã cười, đôi môi đỏ cong lên một đường con lạnh nhạt, cô ta từ từ buông vạt áo Cẩm Điềm Điềm ra: “Tại sao tôi không dám đánh cô?”
Nói rồi, cô ta mạnh mẽ vung tay lên, giống như dồn hết mọi sức lực, đánh một tai cuối cùng lên mặt Cẩm Điềm Điềm.
Độ cong của cái tát này rất lớn, một bạt tai giáng xuống mặt Cẩm Điềm Điềm thì trực tiếp hất cô ta ngã xuống đất.
Bịch một tiếng, Cẩm Điềm Điềm ngã xuống đất, đầu đập xuống dưới nền, vang lên một tiếng khó chịu.
“A~”
Cẩm Điềm Điềm kêu đau một tiếng, đầu óc choáng váng đến tâm thần hỗn loạn, rất lâu sau cũng không thể đứng dậy được.
“Nói ra thì tôi nên cảm ơn Mộ Thiển.”
Đôi mắt lạnh lùng của Lý Nhã khép hờ lại, đáy mắt chứa đựng sát khí, bước từng bước lại trước mặt Cẩm Điềm Điềm, giày cao gót trực tiếp giẫm lên tay của Cẩm Điềm Điềm: “Bây giờ Mặc Viên là người tù, không có sự bảo vệ của anh ta, cô không tính là cái gì cả.
Tôi bị cô với Mặc Viên đùa giỡn bỡn cợt, món nợ này tôi còn chưa tính sổ với cô, mà cô lại diễu võ ương oai trước mặt tôi?”
Lý Nhã ra sức nghiền nghiền mũi giày, biểu cảm trên mặt cô ta dữ tợn khiếp người, nói từng câu từng chữ: “Cẩm Điềm Điềm, cô là cái thá gì chứ, tưởng rằng Lý Nhã tôi dễ bị ức hiếp như thế sao.”
“A, đau...!đau...!Lý Nhã...!Cô muốn làm gì?”
Một tay khác của Cẩm Điềm Điềm đẩy chân của