- -----
Chương 1138: Gặp Mặc Vân Kính.
Mặc Viên biểu hiện rất phối hợp mà trước nay chưa từng có.
Nhưng ở trong lòng anh ta thật sự có tình cảm với Cẩm Điềm Điềm.
Mộ Thiển nghĩ đến lời Mặc Viên nói, mà tâm trạng cô cực kỳ phức tạp.
“Anh tỉ mỉ sắp xếp mười năm như vậy, chỉ là vì vị trí thiếu chủ của Ẩn tộc?”
Mộ Thiển cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như Mặc Viên nói, chí ít dưới cái nhìn của cô, với sự cơ trí của Mặc Viên, anh ta muốn trở thành thiếu chủ Ẩn tộc hoàn toàn không cần khổ tâm nhiều như thế.
Câu hỏi của cô khiến Mặc Viên trầm mặc trong khoảnh khắc, hình như anh ta hơi do dự không muốn trả lời vấn đề của cô.
“Đúng.”
Thật lâu sau, anh ta mới đáp lại một từ.
Ngập ngừng một chút, Mặc Viên nói tiếp: “Tôi bị đuổi khỏi Ẩn tộc bởi vì đã phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, nên muốn về sẽ khó khăn đến mức nào? Càng chưa nói đến đạt được vị trí thiếu chủ của Ẩn tộc, chuyện này không khác nào si tâm vọng tưởng.”
“Anh muốn trở về là để báo thù?”
“Có thể nói như vậy.”
“Có liên quan đến Thượng Quan Uyển Nhi?”
Cô cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến Thượng Quan Uyển Nhi, bằng không Mặc Viên đã không truy tìm tung tích của Thượng Quan Uyển Nhi, thậm chí còn nhiều lần tính toán, gậy ông đập lưng ông.
Anh ta gật đầu, xem như là đồng ý.
Mộ Thiển rơi vào trầm tư, cô muốn hỏi về chuyện của Mặc Viên năm đó, nhưng lại cảm thấy chuyện cũ năm xưa cùng không liên quan gì đến cô, biết hay không biết cũng không liên quan gì đến cô.
Cho nên cô không hỏi nữa, một lát sau cô đứng dậy rời đi.
Khi cô đi tới cửa phòng bệnh thì dừng lại, hơi nghiêng đầu nói: “Tiểu Xuyên là con ruột của anh à?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Mộ Thiển và Lý Nhã quen biết đã lâu, khi đó cô đã nhìn ra được tình cảm của Mặc Viên đối với Lý Nhã, nó không chỉ có lợi dụng.
Nói hai người bọn họ không có tình cảm gì, Mộ Thiển vẫn không tin.
“Mau cứu Điềm Điềm.”
Mặc Viên không trả lời vấn đề của Mộ Thiển, ngược lại anh ta nói đến trọng tâm câu chuyện.
Mộ Thiển không nhìn nữa, cô mở cửa đi ra ngoài, lúc ở cửa phòng bệnh, cô không quên dặn dò vệ sĩ canh cửa: “Để mắt tới.”
“Vâng.”
Hai người đồng loạt lên tiếng.
Từ bệnh viện đi ra, Mộ Thiển cũng không trực tiếp trở về biệt thự Ngự Cảnh, mà cô đứng ở bên ngoài bệnh viện gọi cho Mặc Vân Kính.
Nửa giờ sau, Mộ Thiển xuất hiện ở trong biệt thự của Mặc Vân Kính.
“Con đã đến rồi?”
Thấy Mộ Thiển xuất hiện, khuôn mặt Mặc Vân Kính hiện lên vẻ vui mừng: “Vào ngồi đi.”
Mộ Thiển nhìn ông ta một cái, cô đi thẳng tới trên ghế sa lon và ngồi xuống, nhìn hai cái chén trên bàn trà vẫn còn lượn lờ khói xanh, khóe môi cô cười lạnh: “Nếu ở đây, vì sao lại tránh mặt không gặp?”
“Đó là...!Đó là hàng xóm vừa qua đây ngồi một lúc, để uống trà.”
Mặc Vân Kính biết Mộ Thiển thấy trên bàn có hai