- -----
Chương 1149: Anh cho em tự do.
Khi đó anh còn trêu ghẹo Mặc Cảnh Thâm, nói vì một người phụ nữ mà anh ấy giao hết sản nghiệm mấy chục năm phấn đấu của mình, đúng là vì yêu mà tẩu hỏa nhập ma
Mãi đến lúc này đây, anh mới hiểu được hóa ra khi yêu một người lại khó kiềm chế đến như thế, vì cô, anh có thể từ bỏ tất cả.
“Được rồi, em không phải là cô gái ngây thơ ngờ nghệch lúc trước đâu, em không muốn nghe anh nói nữa.”
Phương Nhu phất tay, nhưng lại bị người đàn ông nọ giữ chặt lấy, giãy thế nào cũng không giãy được.
Sau vài lần giãy dụa, rốt cuộc cô cũng chịu thua, đành nhượng bộ: “Anh Thích à, rốt cuộc phải thế nào anh mới đồng ý thả em đi?”
“Anh sẽ không để em đi đâu.”
“Cho nên anh muốn đưa em về, giam cầm trong căn phòng không thấy ánh mặt trời đó nữa sao?”
“Anh sẽ không đối xử với em như thế.”
“Thế rốt cuộc anh muốn phải làm sao?”
Lại một lần nữa, Phương Nhu thấy rõ Thích Ngôn Thương cố chấp như thế nào.
Trong lòng cô càng cảm động bao nhiêu thì lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Giữa hai người đã chôn giấu quá nhiều đau xót, chẳng khác nào cái bát vỡ tan tành, cho dù gắn lại bằng nhựa cao su đi nữa thì vẫn còn vết nứt, không thể nào khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Em phải đi thật sao?”
Thích Ngôn Thương hỏi.
“Phải, em muốn đi, muốn rời khỏi thế giới của anh.
Không muốn gặp lại anh nữa.”
“Được, vậy anh thả em đi.
Nhưng mà anh chỉ để em đi một thời gian cho em tỉnh táo lại mà thôi, qua một thời gian nữa em hãy về được không?”
Một người đàn ông tôn quý từng kiêu ngạo là thế, vì Phương Nhu mà lại phá vỡ giới hạn của mình thêm lần nữa.
Anh biết, gần đây Phương Nhu phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, áp lực trong lòng cô cũng lớn.
Nếu cứ cưỡng ép giữ cô lại bên cạnh cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng bây giờ anh lại không thể đi cùng cô được.
Dù sao anh còn chưa điều tra được rõ ràng cái chết của Tiểu Thang Viên.
Nếu bỏ đi lúc này thì anh không đáng lầm cha, không thể cho đứa con đã chết của mình một câu trả lời.
“Thích Ngôn Thương, anh cứ điên khùng như vậy sao?”
Phương Nhu dở khóc dở cười: “Em nói là...!rời đi, rời đi, rời đi mãi mãi.
Anh nghe không hiểu à?”
“Anh hiểu, nhưng anh sẽ không để em rời đi đâu.”
“Được rồi, em không muốn dây dưa cùng anh nữa.
Anh buông tay đi, cho em một con đường sống, có được không?”
Khuôn mặt gày gò, vàng vọt của cô ngập nỗi cô đơn và bi thương.
“Anh nói, anh có thể để em rời đi, nhưng nhất định anh phải sắp xếp một người ở lại bên cạnh em.”
“Ha ha ha...”
Phương Nhu nở nụ cười gằn, đôi môi tái nhợt: “Anh đổi cách khác hả? Không giam lỏng em nữa mà giờ muốn tìm người giám sát em?”
“Anh chỉ không yên tâm khi để em ở bên ngoài một mình thôi.”
“Vậy em sẽ nói cho anh biết.
Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là em đi, hai là em chết trước mặt anh.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Cô đang đánh cuộc, lấy tình cảm của Thích Ngôn Thương với mình ra đánh cược.
Đánh cược anh sẽ thả cô ra.
Cô vừa dứt lời thì Thích Ngôn Thương bỗng siết chặt tay cô lại, thậm chí cô có thể cảm giác được anh đang run lên.
Dù Phương Nhu đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm tổn thương Thích Ngôn Thương, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cao quý trước kia giờ lại đau đớn trước mặt mình như vậy, lòng Phương Nhu cũng tan nát cả.
Anh ấy yêu cô.
Cô cũng yêu anh ấy.
Nhưng Tiểu Thang Viên chết, mẹ chết và cả vấn đề giữa ông cụ Thích và hai người không cách nào xóa bỏ.
Phương Nhu càng không muốn bởi vì tình yêu của mình dành cho Thích Ngôn Thương mà lại khiến cô bé trong lòng mình trở thành tiền đặt cược.
Cũng như cô không muốn vì sự tồn tại của chính mình mà Thích Ngôn Thương phải ăn nói khép nép trước mặt người khác, không muốn anh trở mặt thành thù với ông cụ Thích.
Cô không còn tình thân nữa, nên cô biết tình thân tốt đẹp đến nhường nào.
Nếu anh có thể ở bên cạnh người thân, sao cô có thể ích kỷ phá vỡ những điều tốt đẹp thuộc về anh?
Cô nhớ Thích Ngôn Thương từng nói với cô là, sau khi mẹ anh qua đời, anh thiếu đi tình yêu thương gia đình, mặc dù bên ngoài anh lạnh lùng là thế, nhưng thực ra trong lòng anh rất khao khát được người nhà yêu thương.
Cho dù đường đường là người đàn ông sức dài vai rộng, nhưng họ cũng sẽ có những khát vọng như người thường.
Quả nhiên, cô nói vậy khiến Thích Ngôn Thương