“Chuyện anh nói em đều hiểu.”
Làm sao Mộ Thiển lại không hiểu tình hình hiện tại chứ chỉ là có đôi khi, rất nhiều chuyện đều không hề đơn giản như tưởng tượng mà thôi.
“Tính cách của anh em rất cao ngạo, đối với kiểu xuất thân và bối cảnh của nhà họ Thích thì anh ấy chính là kiểu dù có thích Thích Ngữ Anh cũng sẽ không cưới cô ấy.”
Ngoài mặt thì rất cao ngạo mà nội tâm lại vô cùng hèn kém.
Anh ta biết mình không xứng với Thích Ngữ Anh cũng biết dù anh ta có ở cạnh Thích Ngữ Anh thì cũng không thể cho Thích Ngữ Anh hạnh phúc.
Nếu đã là như vậy chẳng thà đừng kết hôn.
Đây cũng là lí do tại sao lúc trước khi cô và Mặc Cảnh Thâm yêu đương, Mộ Ngạn Minh lại không đồng ý cho hai người đến với nhau.
Còn một điểm quan trọng nhất chính là lúc trước, khi Mộ Ngạn Minh bị bệnh phải phẫu thuật, tiền phẫu thuật cũng là cô chịu thiệt lấy về từ chỗ Mặc Cảnh Thâm.
Từ ngày đó trở đi, trong lòng Mộ Ngạn Minh vẫn luôn tràn đầy yêu xen hận với kẻ có tiền.
“Đúng vậy.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu nói: “Thôi không nhắc đến họ nữa, mấy chuyện này để chính họ tự mình xử lí là được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy chuyện của bản thân còn chưa xử lí êm thấm thì sao còn có thể can thiệp vào chuyện của Mộ Ngạn Minh được.
Huống hồ Mộ Ngạn Minh tự có suy nghĩ và cách xử lí chuyện của bản thân.
“Đói rồi, cùng đi nấu cơm trưa đi được không?”
Mộ Thiển kéo tay Mặc Cảnh Thâm: “Anh dạy em nấu cơm nhé?”
Mấy năm nay, Mộ Thiển vẫn luôn bận chuyện riêng nên không có cơ hội học nấu cơm, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của cô.
Lúc này, khó lắm mới được nhàn hạ, dĩ nhiên cô sẽ muốn chạy theo Mặc Cảnh Thâm học nấu cơm rồi, bù đắp lại quá khứ mới là tốt nhất.
Bây giờ công ty đã giao cho nhà họ Cố quản lí rồi, cô cũng được vui vẻ nhàn hạ, buông lỏng một chút.
“Khỏi cần, để anh nấu.”
Mặc Cảnh Thâm cầm tay cô, chơi đùa với móng tay tinh tế của cô: “Anh biết nấu cơm mà, cần gì em phải động tay?”
Nếu đã nói phải bảo vệ cẩn thận cô gái trong lòng mình thì Mặc Cảnh Thâm cũng tự khắc trao hết tất cả những gì tốt nhất cho cô.
Đền bù những nuối tiếc trong quá khứ.
“Dĩ nhiên là muốn tự học rồi.
Anh xem cả Nghiên Nghiên lẫn Tiểu Bảo đều lớn cả rồi, nếu mà em nấu cơm không ngon thì sau này bọn chúng đều chẳng cần em nữa rồi.
Còn nếu mà em nấu cơm ngon thì có thể bắt được dạ dày của hai đứa nó rồi.
Giả sử mà chúng nó có đi xa thì còn nhớ được mùi vị của mẹ chúng nó chứ.”
Nhắc đến là Mộ Thiển lại thấy đau lòng.
Cô cảm thấy bản thân chưa đủ trách nhiệm và nghiêm túc với hai đứa nhỏ, không cho bọn chúng được những điều tốt đẹp nhất.
“Được...!được.”
Mặc Cảnh Thâm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời của Mộ Thiển cũng có chỗ đúng.
“Em muốn làm gì đây?”
“Em muốn...!hầm canh.
Canh xương bí đao ý.”
“Được rồi.
Để anh bảo thuộc hạ đi mua ít nguyên liệu nấu ăn.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Không cần, chúng ta tự đi đi.”
Mộ Thiển đứng lên kéo tay Mặc Cảnh Thâm: “Cùng đi lượn quanh siêu thị đi, em thấy sẽ rất vui đấy.”
“Cũng được.”
Hai người đứng dậy đi xuống tầng, lái xe vào trung tâm thành phố.
Dọc đường đi, hai người cùng nhau nghe nhạc, bầu không khí hài hòa tốt đẹp mà trước nay chưa từng có.
Mộ Thiển cũng chưa bao giờ có được sự thảnh thơi giống như lúc này.
Dường như cả hai đều biết không bao lâu nữa sẽ lại phải đối mặt với những vấn đề khó khăn khác nhưng tâm trạng thì lại tốt vô cùng.
Chuyện của ẩn tộc luôn là tai họa ngầm ẩn lớn nhất trong lòng Mộ Thiển, cô vừa muốn giải quyết cho xong lại vừa sợ đụng đến những chuyện đó.
“Reng reng reng...”
Mộ Thiển vẫn đang phiêu theo nhịp nhạc thì điện thoại di động trong túi xách lại đổ chuông.
Cô nhấc điện thoại di động lên, nhìn thấy dãy số lạ trên màn hình, trực tiếp nhấc máy nghe: “Xin chào, là ai vậy?”
“Là tôi, Lý Nhã.”
Lý Nhã?
“Có chuyện gì?”
“Gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Mộ Thiển vô thức nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, cô che điện thoại lại nói với anh: “Điện thoại của Lý Nhã, cô ta bảo có chuyện muốn nói với em.”
“Có đi không thì em quyết đi, yên tâm, sẽ có người bảo vệ em, không sao đâu.” Mặc Cảnh Thâm an ủi.
Mộ Thiển gật đầu nói với Lý Nhã: “Được rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi, chút nữa chúng ta gặp.”
“Được rồi.”
Điện thoại đã tắt.
Mộ Thiển cất điện thoại đi,