Sau cuộc điện thoại của Thích Ngôn Thương vài tiếng đồng hồ, Thích Ngữ Anh lái xe chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Thích.
Xuống xe xong, cô nặng nề đóng cửa xe lại, chạy vào phòng khách.
“Cô chủ, cô về rồi...”
Người giúp việc thấy Thích Ngữ Anh trở về thì vội vã chào hỏi, nhưng chưa nói hết câu, Thích Ngữ Anh đã lao thẳng vào trong.
“Anh? Anh ơi? Anh đang ở đâu?”
Thích Ngữ Anh quét mắt khắp phòng khách, không thấy bóng dáng Thích Ngôn Thương đâu thì lên lầu, vừa vịn lan can vừa gọi tên Thích Ngôn Thương.
“Cô chủ, cậu chủ ở phòng sách.”
Người giúp việc nhắc nhở một câu.
Thích Ngữ Anh lập tức chạy tới phòng sách, đá văng cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, cô liền nhìn thấy Thích Ngôn Thương đang ngồi trước bàn sách.
Cô bước tới, hỏi: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thích Ngữ Anh vô cùng tức giận, hai tay nắm lấy vạt áo của Thích Ngôn Thương, kéo anh ta dậy, sau đó đánh mấy cái lên ngực anh ta, đỏ mắt, như phát điên nói: “Dù thế nào thì đó cũng là ba và ông nội, sao anh lại nỡ làm vậy với họ?”
Từ luc Thích Ngôn Thương nhớ được mọi chuyện tới nay, anh ta chưa bao giờ thấy Thích Ngữ Anh tức giận như vậy cả.
Anh ta đứng thẳng, mặc kệ Thích Ngữ Anh đấm lên ngực mình hết lần này đến lần khác, không hề phản kháng.
“Nói, nói đi, anh nói đi!”
Ồn ào một lát, Thích Ngôn Thương vẫn ngậm chặt miệng không nói gì, khiến Thích Ngữ Anh muốn bùng nổ: “Bây giờ công ty xảy ra vấn đề rất lớn, bị người ta âm thầm điều khiển cổ phiếu.
Ba đến công ty thì bị người chơi cổ phiếu vây lấy, hành hung một trận.”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, khiến người ta đau lòng.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Nói xong chưa?”
Sắc mặt Thích Ngôn Thương không chút thay đổi, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Thích Ngữ Anh nắm chặt hai tay, đứng trước mặt anh ta, tức giận đến mức cả người phát run, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
“Em biết những chuyện này đều là do anh làm, nhưng anh làm vậy có phải tuyệt tình quá hay không? Chỉ vì ba và ông nội không cho anh cổ phần công ty? Hay là bởi vì họ ngăn anh và Phương Nhu ở bên nhau?”
Cô gào lên như phát điên.
Giờ phút này, tất cả những sự tốt đẹp trước đó của hai anh em như biến mất, thay vào đó là sự tức giận không thể nào hiểu được.
“Ha ha.”
Thích Ngôn Thương cười lạnh lùng, thậm chí còn không muốn giải thích: “Đúng, đều là anh làm.”
Bốp!
Thích Ngữ Anh nhìn chằm chằm anh ta rất lâu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một lát sau, cô đột ngột đưa tay, tát thật mạnh lên mặt Thích Ngôn Thương.
Cái tát đó rất mạnh, mặt Thích Ngôn Thương nghiêng sang một bên, mấy sợi tóc trên trán bay theo, che lại đuôi mày.
“Em...”
Thích Ngữ Anh hơi kinh ngạc hít vào một hơi, nhìn vào bàn tay vừa đánh Thích Ngôn Thương của mình, mấp máy môi, ánh mắt lóe lên: “Xin lỗi, em xin lỗi, em...!em...!em thật sự không cố ý, là em quá nóng nảy.
Anh à, anh có đau không, để em xem nào...”
Cô đưa tay kéo cánh tay đang che má của Thích Ngôn Thương xuống, lúc này mới phát hiện trên mặt anh ta đã in hằn mấy ngón tay.
“Anh à, em xin lỗi, em thật sự không cố ý.”
Cô càng nói càng cuống lên, cuối cùng khóc òa: “Hu hu...!Hu hu...!Anh à, sao lại thành ra như vậy, tại sao? Hu hu...!Chúng ta vốn là người một nhà hạnh phúc, ngày nào cũng cười cười nói nói, tại sao bây giờ nhà chúng ta lại tan vỡ, tự giết lẫn nhau thế này, tại sao? Hu hu...”
Thích Ngữ Anh khao khát một mái nhà hạnh phúc hoàn hảo, người một nhà ngập tràn tiếng nói cười ấm áp.
Nào ngờ bây giờ lại thành ra thế này.
Thích Ngôn Thương xoay xoay cổ, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị ngai ngái, biết khóe miệng mình đã rớm máu.
Anh ta đưa tay lau vết máu bên môi đi, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có bất kì biểu cảm gì: “Đây là chuyện giữa anh và bọn họ, em không cần tham dự.”
Có rất nhiều chuyện Thích Ngữ Anh không hiểu, cũng không thể hiểu, Thích Ngôn Thương không muốn tốn sức giải thích.
Thay vì để cô ấy đau lòng rơi lệ thì thà để cô ấy đứng ngoài nhìn còn hơn.
Thích Ngữ Anh không kìm được rơi lệ đầy mặt, lắc đầu, che miệng nói: “Anh à, anh thật sự làm