- -----
Chương 1185: Mất chân trái.
“Ưm...”
Cô vừa muốn đứng dậy đã đau đến mức hít sâu, cắn chặt hàm răng.
“Nằm xuống đi, bây giờ cơ thể em vẫn cần nghỉ ngơi.”
Thích Ngôn Thương đứng dậy, đặt hai tay lên vai Thích Ngữ Anh, ngăn cô ấy đứng lên.
“Thôi nào, anh đi ra đi, em muốn nhìn xem tại sao chân em không có chút cảm giác nào nữa, có phải là gãy chân không? Em vẫn còn muốn khiêu vũ, nếu bị gãy xương thì không ổn, sau này chắc chắn em sẽ không thể khiêu vũ được nữa.”
Từ nhỏ Thích Ngữ Anh đã học múa, vốn muốn làm một diễn viên múa nhưng nhà họ Thích sợ mất mặt nên không đồng ý cho cô làm.
Cô biết trong mắt rất nhiều người, diễn viên múa không được coi trọng cho nên cũng không kiên trì làm diễn viên, chỉ tự mở lớp múa, bình thường không có việc gì sẽ đến dạy học, luyện múa một chút.
Lớp múa đó chính là sở thích của cô, cho nên không quan tâm nhiều đến lợi nhuận.
Thích Ngữ Anh cố nén sự đau đớn trên cơ thể, chậm chạp ngồi dậy.
Thích Ngôn Thương biết Thích Ngữ Anh là người cố chấp cho nên không cản cô nữa, kệ cho cô ngồi dậy.
“A, đau quá...”
Động tác ngồi dậy rất đơn giản, nhưng Thích Ngữ Anh lại tốn sức rất nhiều.
Cô muốn lật chăn ra nhưng động tác đó cần biên độ hơn lớn, cô tự làm có chút khó khăn.
“Anh, có thể lật chăn ra giúp em không, em muốn xem chân em thế nào.”
Thích Ngữ Anh ngồi tựa vào đầu giường, gương mặt trắng bệch nhìn Thích Ngôn Thương, vừa nói vừa thở hổn hển, vô cùng yếu ớt.
“Anh...”
Thích Ngôn Thương nhìn Thích Ngữ Anh, thấy anh mắt cô ngập tràn mong đợi thì không dám đối diện nữa, chuyển xuống nhìn chăn đệm của cô, hai tay cứ thả ra rồi nắm chặt, nắm chặt rồi thả ra.
“Này, Thích Ngôn Thương, anh có phải anh trai em không thế, sao em gọi mà anh không phản ứng gì? Thôi bỏ đi, em tự làm vậy.”
Cô cho rằng bây giờ Thích Ngôn Thương không thèm để ý đến cô nữa, không yêu thương cô em gái như cô nữa, cho nên chịu đau kéo chiếc chăn vừa dày vừa nặng ra.
Chiếc chăn được nhấc lên từ từ, lộ ra chân phải, nhưng mãi không thấy chân trái đâu.
Động tác của Thích Ngữ Anh khựng lại, mày nhíu chặt, nhưng cũng chỉ dừng lại khoảng hai giây, cô bấp chấp sự đau đớn trên người, kéo mạnh chăn ra.
Một cảm giác đau đớn đánh thẳng vào tâm trí cô, đau đến tận xương tủy, kết hợp với sự đau đớn trên cơ thể khiến mắt cô ứa lệ.
Nhìn thấy ống quần bên trái trống không, cô mở to mắt, sững sờ.
Ba giây sau đó, vẻ mặt Thích Ngữ Anh vẫn giữ nguyên như vậy, không có thêm bất kì động tác nào.
Chỉ là sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, mắt trợn to không hề chớp, giống như một cái xác không không có linh hồn.
“Em...!em...!chân của em...!chân của em đâu?”
Một lúc lâu sau, cơ thể yên lặng như không có linh hồn kia mới đưa tay ra, kéo ống quần bệnh nhân màu xanh trắng, nhưng chỉ cảm nhận được sự rỗng tuếch, chẳng có cái gì cả.
Trong giây phút ấy, đầu óc Thích Ngữ Anh trống rỗng, tay nắm chặt ống quần trống không, một lúc lâu sau vẫn sững sờ.
Nước mắt, lặng yên chảy trên gương mặt xinh đẹp, vành mắt đỏ ửng.
Thích Ngữ Anh cầm ống quần trống không, tay còn lại kéo áo Thích Ngôn Thương, hỏi: “Anh, chân của em đâu?”
Hỏi xong, cô bỗng nhiên bật cười: “Anh, anh đừng làm em sợ, mau nói đi, chân em đâu? Có phải em đang nằm mơ không? Anh mau đánh em một cái đi, đánh em một cái đi!”
Cô thả ống quần ra, hai tay nắm chặt lấy tay Thích Ngôn Thương, kéo tay anh ta tát cho mình một cái.
Tét tét hai cái, lực rất nhẹ, không hề đau nhưng nước mắt của Thích Ngữ Anh giàn dụa, nước mũi cũng chảy ra.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Ưm, đau...!đau quá, thật sự, thật sự...”
Thích Ngữ Anh buông lỏng tay anh ta, động tác mạnh khiến cô cảm nhận được nỗi đau lan tràn tới tứ chi, đau đến mức gần như