- -----
Chương 1187: Thích Ngữ Anh đáng thương.
“Tôi biết rồi.”
Thích Ngữ Anh gật đầu, Thích Ngữ Anh là em gái anh ta, đương nhiên anh ta sẽ hiểu tính cách của cô.
Cho nên mới phải lo lắng.
Cẩm Dung lắc đầu thở dài: “Gặp phải chuyện như thế nào, không có bao nhiêu cô gái có thể chịu được áp lực đâu.”
Anh ta là bác sĩ, đã gặp rất nhiều bệnh nhân như vậy trong bệnh viện rồi, trong lòng cũng hiểu rõ rình huống sẽ như thế nào.
Chỉ có điều là lúc nãy anh ta sơ suất, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn.
Hai người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang một lát, Thích Ngữ Anh liền trở lại phòng bệnh cùng Thích Ngữ Anh.
Với tư cách là anh trai cô, cô đau một chút thôi anh ta cũng thương xót vô cùng.
Nếu như có thể, anh ta thà rằng người bị tất cả những chuyện này là chính bản thân mình.
Chỉ tiếc là chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi được.
Hai tiếng sau, Thích Ngữ Anh tỉnh lại, mở mắt nhìn thoáng qua Thích Ngôn Thương: “Tại sao em vẫn chưa chết?”
Cô suy yếu vô lực nói một câu.
Cho dù câu nói đó đâm thẳng vào lòng Thích Ngôn Thương, khiến anh ta vô cùng đau lòng.
Phải biết là cô đã từng là một cô gái kiêu ngạo vô cùng, thế mà nay lại trở nên sa sút, chán chường, không thể gượng dậy nổi
Tuy Thích Ngôn Thương có thể hiểu được, nhưng vẫn vô cùng đau lòng.
“Bé ngóc, cả ngày em cứ nghĩ cái gì vậy? Nếu em thật sự chết đi thì ba và ông nội phải làm sao?”
Mấy ngày nay, quan hệ giữa anh ta và hai người Thích Đông Thành, ông cụ Thích vô cùng căng thẳng, nhưng giờ phút này, để Thích Ngữ Anh bớt đau lòng, Thích Ngôn Thương chỉ đành làm bộ hòa bình.
Thích Ngữ Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặt không chút thay đổi, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng cứng nhắc vô cùng: “Đó không phải ba anh, cũng không phải ông nội anh, anh cũng không phải là anh trai tôi.
Vậy nên...!Tôi không cần anh phải ở bên cạnh tôi.”
Cô đang giận dỗi, vì ngày đó ở biệt thự Thích Ngôn Thương đã kích thích Thích Ngữ Anh, đến bây giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng.
Thích Ngôn Thương mấp máy môi, biết nếu không giải thích rõ ràng những chuyện như thế này chỉ càng khiến cô đau lòng hơn.
Anh ta mấp máy môi, nói: “Ngữ Anh, ở trong mắt anh, em mãi mãi là em gái anh, là em gái duy nhất.
Ở biệt thự, những lời anh nói chỉ là vì tức giận thôi, em có muốn nghe sự thật không?”
Anh ta thở dài, không khỏi có chút đau thương: “Anh và Phương Nhu xảy ra rất nhiều chuyện, mà cái chết của mẹ anh, anh vẫn luôn điều tra nhưng không tài nào tìm được đáp án.
Ông nội luôn có chuyện lừa anh, ông ấy không chỉ làm tổn thương Phương Nhu, mà còn gián tiếp hại chết Thang Viên, cả chuyện hôm nay của em...!Cũng có liên quan đến ông ấy.”
Đương nhiên, cũng có liên quan đến anh ta.
“Anh đã nghi ngờ anh không phải là con ruột của nhà họ Thích từ lâu rồi, chỉ có điều không dám đi điều tra.
Anh...!anh sợ...”
Vừa nói, người đàn ông vừa cúi đầu, gương mặt ngập tràn đau thương.
Một người đàn ông đầy kiêu ngạo rất ít khi vạch vết sẹo của mình ra, để người khác nhìn thấy vết thương ghê rợn xấu xí đó.
Để có thể khiến Thích Ngữ Anh tin tưởng, anh ta chỉ có thể thẳng thắn nói với cô chuyện trong lòng.
“Anh sợ nếu làm giám định ADN, anh không phải là con cháu nhà họ Thích thật.
Không phải là anh quan tâm đến số tiền kia, chỉ là...”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên gạt đi: “Thôi, chuyện đã qua, có nhắc lại cũng vô ích.
Em chỉ cần tin tưởng anh, Thích Ngôn Thương anh sẽ mãi là anh trai của Thích Ngữ Anh là được.
Anh chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, còn tập đoàn Như Anh do ai thừa kế không có bất cứ liên quan gì đến anh cả.”
Thích Ngôn Thương không hề có hứng thú với những thứ đó.
Anh ta thích cuộc sống trong quân đội, nhưng ông cụ Thích lại cứ ép anh về nhà quản lý công ty.
Lúc đó công ty gặp phải khó khăn vô cùng lớn, nếu không xử lý tốt thì sẽ phải đóng cửa phá sản.
Vì công ty, Thích Ngôn Thương dứt khoát bỏ qua ước mơ, quay về giúp đỡ ông cụ Thích.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng,