- -----
Chương 1203: Đánh mấy cái tát.
“Muốn đuổi ông đi sớm thế sao? Bây giờ cháu nhất định phải điều chỉnh thân thể cho tốt.”
Ông cụ Thích liếc nhìn thức ăn trên bàn, không vui cau mày: “Ông nghe Cẩm Dung nói mấy ngày nay cháu ở bệnh viện đều không ăn cơm?”
Thích Ngữ Anh không trả lời.
Không có câu trả lời thì coi như mặc định.
Sắc mặt ông cụ Thích càng ngày càng trở lên khó nhìn, lạnh giọng nói: “Cháu nhất định phải ăn cơm đàng hoàng cho ông, nếu không cơ thể làm sao mà khỏe lên được? Cứ suy sụp thế này, tập đoàn Như Anh thì phải làm sao?”
Ông ta cứ mở miệng ra là tập đoàn Như Anh.
Kẻ từ sau khi trở mặt với Thích Ngôn Thương, ông cụ Thích càng ngày càng quan tâm đến tập đoàn Như Anh, đến nỗi bây giờ đều có chút không được bình thường.
Thích Ngữ Anh vốn đang chìm đắm trong đau buồn, lạnh lùng liếc nhìn ông cụ Thích, khóe môi nở một nụ cười châm biến: “Tập đoàn Như Anh? Lợi ích của công ty luôn là quan trọng nhất sao? Lúc đầu chính là bởi vì công ty này, mà ông luôn ngăn cản cháu ở bên cạnh Mộ Ngạn Minh.
Nếu không phải vì ông, Mộ Ngạn Minh sao có thể đính hôn với người phụ nữ khác chứ?”
Thích Ngữ Anh có rất nhiều chuyện không nói ra, nhưng không có nghĩa cô ấy không biết, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
Bây giờ thái độ ác ý của ông cụ đối với cô ấy khiến cô ấy tức giận.
Ngay cả một con thú nhỏ cũng biết tức giận.
Thích Ngôn Thương ở bên cạnh vẫn luôn nói gì là vì muốn để cho Thích Ngữ Anh nhìn rõ tình hình trước mắt, biết giá trị của mình.
Cho dù hiện thực có chút phũ phàng.
“Mộ Ngạn Minh đính hôn với người khác thì đính hôn thôi, có chuyện gì lớn đâu chứ? Ông đã sớm định hôn sự cho cháu rồi, cháu mau chóng khỏe lên cho ông, đến lúc đó thì có thể đi gặp mặt người ta.”
“Chân của cháu đã đứt rồi, người ta còn muốn cháu nữa sao?”
Thích Ngữ Anh khóc không ra nước mắt.
Đối mặt với sự cố chấp và điên cuồng của ông cụ Thích, cô ấy tức đến nỗi không thể khóc được nữa.
“Chỉ cần cháu còn là người thừa kế của tập đoàn Như Anh, bọn họ sẽ nhất định không từ bỏ chuyện hôn sự này đâu.”
“Ông muốn cháu gả cho người như thế sao?”
Cô ấy cười.
Một nụ cười cay đắng còn xấu hơn khóc.
Cuối cùng hai hàng lệ cũng trào ra.
“Đừng nói chuyện của công ty với cháu nữa, từ bây giờ trở đi, cháu không muốn cổ phần của tập đoàn Như Anh nữa, ông muốn cho ai cũng được.”
Thích Ngữ Anh tuyệt vọng nói.
“Mày nói lại lần nữa?”
Ông cụ Thích rất tức giận, giơ tay muốn tát Thích Ngữ Anh cái nữa.
Nhìn thấy cái tát rơi xuống, Thích Ngữ Anh vô thức nhắm mắt lại, đợi cái tát trên mặt mình.
Tuy nhiên, cô ấy nhắm một lúc mà vẫn không đợi được cái tát.
Đợi đến khi cô ấy mở mắt ra, lại phát hiện Thích Ngôn Thương đang giữ tay ông cụ Thích.
“Trông lòng ông, Ngữ Anh còn không quan trọng bằng một công ty sao?”
Thích Ngôn Thương không thể nhịn được nữa.
Anh ta biết ông cụ Thích rất ghê tởm, nhưng không ngờ ông ta còn ghê tởm hơn trong tưởng tượng của anh ta.
“Bỏ tay ra.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Ông cụ Thích hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử tràn đầy thăng trầm của cuộc đời hiện lên sự lạnh lùng và thù địch, ánh mắt đó, dường như ông ta căn bản không để Thích Ngôn Thương vào trong mắt.
“Trả lời vấn đề của tôi.”
“Vấn đề gì?”
“Tập đoàn Như Anh và Ngữ Anh, cái nào quan trọng hơn?”
“Tất nhiên là...”
Ông cụ Thích vô thức muốn nói là công ty, nhưng lời đến bên miệng ông ta lại phanh gấp lại.
“Mày chỉ là một nghiệt chủng mà thôi, có tư cách gì mà hỏi chuyện nhà họ Thích của tao? Nếu như không phải vì mày, tập đoàn Như Anh sẽ tổn thất nghiêm trọng như vậy sao? Tao còn chưa tính toán với mày, mà mày đã sốt ruột rồi sao.”
Trong giọng nói của ông cụ Thích tràn đầy khinh thường và coi nhẹ Thích Ngôn Thương.
Ánh mặt ác liệt của Thích Ngôn Thương xuất hiện tia lạnh ý.
Trong một khoảng khắc, toàn thân anh ta tràn đầy sát ý, có điều nhanh chóng tản ra.
“Ra ngoài.”
Anh ta buông tay ông cụ Thích ra, nói với hai người bọn họ: “Bắt đầu từ bây giờ, các người không cần phải đến đây nữa, tôi sẽ không để các người đến thăm Ngữ Anh một lần nào nữa đâu.”
“Mày dám.”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Ngược lại Thích Đông Thành lại mở miệng, nhìn Thích Ngữ Anh đang nằm trên giường, nhưng rốt cuộc lại không nói cái gì cả.
Mặc dù ông ta muốn kế thừa công ty, thậm chí cũng có chút ích kỷ không muốn Thích Ngữ Anh trực tiếp bước qua ông ta để kế thừa công ty, nhưng phải nói rằng ông