- -----
Chương 1207: Chuẩn bị đi Ẩn tộc (1).
Đột nhiên, Mộ Thiển dường như đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói với Nghiên Nghiên: “Cục cưng à, con đi ngủ trước đi, mẹ xuống lầu lấy chút đồ nha.”
“Vâng.”
Nghiên Nghiên nhẹ gật đầu: “Đi đi ạ, con không đợi mẹ nữa đâu.”
“Ừ, chúc con ngủ ngon.”
Mộ Thiển nghiêng người hôn lên trán Nghiên Nghiên một cái, đứng dậy, giúp Nghiên Nghiên đắp kín chăn sau đó mới cầm lấy điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Mộ Thiển đứng trên hành lang, gọi một cuộc điện thoại cho Bạc Dạ, nhưng tiếng chuông chờ của điện thoại cứ vang mãi mà không có ai trả lời.
Liên tiếp gọi lại ba bốn lần nhưng cũng không thể nào kết nối được, cuối cùng điện thoại bên đó tắt máy luôn.
Mộ Thiển nhíu mày, ánh mắt đảo qua vài cái, sau đó xoay người bước đến phòng của Mặc Cảnh Thâm.
Cộc cộc cộc.
Gõ cửa mấy cái sau đó vặn nắm cửa bước vào.
Trong phòng, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi ở đầu giường, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, gõ bàn phím kêu răng rắc, bận rộn làm việc.
“Không phải em đang chơi cùng Nghiên Nghiên à, sao lại tới đây?”
Mặc Cảnh Thâm hơi ngạc nhiên.
Vẻ mặt Mộ Thiển vô cùng nghiêm túc, bước đến gần Mặc Cảnh Thâm, sau đó ngồi ở mép giường, đối mặt với anh: “A Thâm, em cảm thấy...!Hình như Bạc Dạ đã đi đến Ẩn tộc rồi.”
“Ẩn tộc?”
Mi tâm của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu lại, dường như nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Ý của em là, Bạc Dạ giữ Nghê San San ở bên cạnh là vì mục đích này?”
“Vừa rồi Nghiên Nghiên nói với em Bạc Dạ đã dẫn theo Nghê San San đến một nơi vô cùng nguy hiểm, em đoán đó chính là Ẩn tộc, cho nên anh ta mới có ý đồ giữ Nghê San San lại.”
Hai người thông minh ngồi cùng một chỗ, trong lòng ngầm hiểu ý nhau,đều nghĩ đến Nghê San San, lập tức hiểu ra dụng ý của Bạc Dạ.
Vào lúc này, nội tâm của Mộ Thiển rất phức tạp, có cảm động, có áy náy.
Bạc Dạ thực sự đã làm quá nhiều chuyện cho bản thân cô, chỉ sợ cả đời này cô cũng không thể nào đền đáp được.
Mặc Cảnh Thâm chậm rãi đóng máy tính lại, nắm lấy tay Mộ Thiển: “Vậy hẳn là chúng ta cũng nên nhanh chóng đi ẩn tộc càng sớm càng tốt.”
Anh phải tự mình giải quyết chuyện của người phụ nữ của mình, nếu để cho Bạc Dạ giải quyết chuyện đó thay cho anh thì anh không thể nào đền đáp được món nợ ân tình này.
“Ừ, em cũng nghĩ như vậy.”
Mộ Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục nói: